Sau một đêm ngủ ngon, Sở Uyển thức dậy rất sớm với tinh thần thoải mái.
Nhìn Tiểu Xuyên vẫn đang ngủ say, Sở Uyển liền nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân xong, liền xuống lầu chạy tập thể dục.
Chạy khoảng 1 tiếng, Sở Uyển mệt mỏi liền đi lên lầu định tắm rửa cho thoải mái.
Khi cô vừa định mở cửa đi vào, bỗng đằng sau có một lực kéo cô trở lại.
Trời đất quay cuồng cô bị vác lên vai, Sở Uyển sợ hãi thốt lên:
- Aaaaaa...!thả tôi ra...!cứu..
Phó Cẩn nghe ồn ào, mất kiên nhẫn anh đưa bàn tay vỗ mấy cái vào mông cô nhẹ giọng đe doạ:
- Em còn hét nữa thì sẽ gọi tất cả mọi người lên đây đấy.
Sở Uyển giọng điệu đe doạ quen thuộc liền nhanh chóng không hét nữa.
Để ai nhìn thấy tình cảnh này cô làm gì dám gặp ai nữa.
Phó Cẩn một mạch đem cô trở về phòng mình, ném cô lên giường.
Sở Uyển nhanh chóng ngồi dậy nhìn anh, giọng điệu có chút sợ sệt hỏi:
- Phó Cẩn, anh bình tĩnh chút.
Phó Cẩn cười nhẹ, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên:
- Dám chốt cửa?
Nhớ đến hành động chốt cửa đề phòng anh, Sở Uyển liền cảm thấy may mắn nếu không đêm qua cẩn thận cô lại không được ngủ ngon.
Nhưng cô không dám tỏ vẻ vui mừng, mặt cố gắng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Chốt cửa? Chắc Tiểu Xuyên vào sau thằng bé chốt đấy.
Bảo bối mẹ xin lỗi con nhé.
Phó Cẩn nhíu mày nhìn cô chăm chú hỏi lại:
- Thật không?
- Thật hơn vàng.
Sở Uyển nhanh chóng khẳng định.
Giọng anh trầm thấp đe doạ:
- Để tôi phát hiện em dám nói dối, cẩn thận tôi xử lý em.
Mặc dù lòng sợ hãi nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Sở Uyển sợ anh nhìn ra bất thường bèn nhẹ giọng nói:
- Phó Cẩn hôm qua Tiểu Xuyên nói chuyện được rồi.
- Tiểu Xuyên nói chuyện?
Phó Cẩn ngạc nhiên hỏi lại, Sở Uyển gật đầu khẳng định rồi kể ngắn gọn chuyện ngày hôm qua cho anh nghe.
Nghe xong, Phó Cẩn trầm ngâm suy nghĩ một lát liền nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ điều vú Trương trở về Phó gia.
Sở Uyển không dám ý kiến gì.
Phó Cẩn nhìn cô rồi nhẹ giọng phân phó:
- Em trở về chuẩn bị đi, lát cùng tôi đưa thằng bé đi khám.
- Được.
Sở Uyển trả lời xong liền ngoan ngoãn ra ngoài.
Trong lòng cô vui mừng hò reo, không ngờ lại thuận lợi rời đi như thế.
Cô tung tăng đi về phòng.
Trong thư phòng, Phó Cẩn lạnh lùng ngồi ở ghế nhìn quản gia Viên giọng điệu âm trầm ra lệnh:
- Ông báo với vú Trương làm xong hôm nay liền trở về Phó gia đi.
Quản gia Viên sửng sốt một lát liền cẩn thận đáp:
- Vâng thưa thiếu gia.
Xem ra vú Trương đắc tội lớn với thiếu gia nên mới bị đuổi đi.
Phó Cẩn phân phó xong liền để ông ấy ra ngoài.
Anh cầm điện thoại lên bấm số, một lát sau trong điện thoại vang lên giọng nói già nua quen thuộc:
- Thiếu gia, có chuyện gì sao?
- A Xuyên nói được rồi.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên, vui