Giai nhân cho dù đẹp tới nỗi khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng chờ tới lúc các vị Quốc quân lấy lại tinh thần thì lại có chút khó chịu. Trong đó có Quốc quân nước Ô Cán nhíu mày nói: “Ba Quốc thân là chủ nhà, vì sao Quốc quân lại lề mề không xuất hiện?”
Khương Chi ở một bên chen lời: “Ta là đại vương tử Ba Quốc, phụ vương ta bởi vì không quen khí hậu nên bị thổ tả, cả người mệt mỏi nằm trên giường không dậy nổi, vì không muốn làm các vương mất hứng thú, cố ý lệnh cho ta và muội muội cùng tới đây khoản đãi các vương.”
Thật ra các vị ở đây không có mấy người để ý tới Quốc quân Khương, hắn có tới hay không cũng không quan trọng lắm, thế nhưng một nước nhỏ bé lại làm ra hành động thất lễ, khiến cho người ta không thể tha thứ.
Quốc vương Ô Cán trừng mắt, lúc còn muốn gây khó dễ tiếp, Khương Tú Nhuận ở một bên mở miệng nói: “Hội minh các vương năm nay, cũng có không ít vương tử Thái tử tới đây tham gia, thật sự khiến cho người ta mở mang hiểu biết thêm không ít. Phụ vương nghe nói công tử Lưu Bội, còn có rất nhiều Thái tử sẽ tới, lúc này mới dám mạnh tay nhờ ta và vương huynh tới chiêu đãi, một là có thể học hỏi các vị Quốc quân đạo trị quốc; hai là, kết bạn với các vương tử trước đây chưa từng gặp... Ô Cán vương, ngài nói xem đạo lý này có đúng hay không?”
Quả thực, người Lương Quốc phái tham gia hội minh là công tử Lưu Bội. Nước lớn giống như Lương Quốc, nếu như không phải bởi vì hàng xóm gần gũi thân tình, thật sự là xem thường loại hội minh tiểu quốc tụ tập này, thế nên phái công tử tới tham gia là tốt lắm rồi.
Thế nhưng bây giờ Khương Tú Nhuận dùng Lưu Bội làm lá chắn, Quốc vương Ô Cán khó mà lại nói vương tử tới hội minh là bất kính với các nước. Bằng không chẳng phải là bị nghi ngờ nói bóng gió công tử Lương Quốc?
Hơn nữa lễ nghi trong hội trường hội minh này, hoàn mỹ tới nỗi không thể xoi mói, phân chia chỗ ngồi của các vị Quốc quân và vương tử cũng phá vỡ quy củ thông thường, ngồi vây quanh bàn tiệc tròn, tuân theo nguyện vọng đối xử bình đẳng với nước nhỏ nước lớn trong hội minh, cũng không thể nói chủ nhân coi thường sơ suất.
Đúng như Khương Chi nói, Quốc quân Khương bị tiêu chảy kéo dài, ai cũng không muốn cưỡng ép hắn tới tham gia.
Thế là câu chuyện này bèn như vậy cho qua.
Có điều các vị Quốc quân thấy, chủ trì đại lễ theo lý thì phải là vị đại công tử Khương Chi kia, về phần vị vương nữ kia, thật sự không biết tới làm gì, chẳng lẽ đã tới tuổi chờ gả, thừa dịp các vương đều ở đây, lựa chọn phu quân?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt các vị Quốc quân, Thái tử nhìn về phía Khương Tú Nhuận vô cùng mờ ám.
Lưu Bội cũng mỉm cười nhìn Khương Tú Nhuận, chủ động ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Xem ra ta tới tham gia đúng là giải vây cho Khương Cơ. Lâu rồi không gặp, Khương Cơ lại xinh đẹp hơn mấy phần.”
Khương Tú Nhuận khẽ mỉm cười với hắn, cũng không nói nhiều. Tính toán thời gian một chút, Lưu Bội cũng đã tới lúc kế thừa Lương Quốc. Trong kiếp trước, hắn kế thừa Lương Quốc xong, bèn hiếu chiến giống như Phượng Ly Ngô mở rộng biên cương và đất đai.
Làm thế nào kiềm chế con sói hung ác Lương Quốc này dừng lại việc thôn tính Ba Quốc, cũng phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư.
Tuy rằng Khương Tú Nhuận không muốn nói chuyện, nhưng Lưu Bội lại có hứng thú, thừa dịp nhóm các vương tới hàn huyên với nhau, lại nói nhỏ: “Từ khi nghe nói Khương Cơ rời khỏi thành Lạc An, ta vẫn luôn thấp thỏm nhớ mong gặp gỡ. Ta là một lòng chân thành, Khương Cơ thật sự không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng ta...”
Hắn nói như vậy, Khương Tú Nhuận cũng không có cách nào giả câm giả điếc được nữa, chỉ hơi nghiêng sang bên cạnh nhìn hắn nói: “Công tử nói gì vậy? Ngược lại là bởi vì lúc ấy ta đặt chân lên thành Lạc An, không thể không ăn quân lộc làm quân việc nên đã đắc bao nhiêu tội với ngài đấy!”
Lưu Bội nghe vậy, ý cười lại giảm đi, trong mắt không còn vui vẻ nói: “Chuyện này, thật đúng là không thể tra tường tận, bằng không thì chỉ bằng lúc trước cơ ở Nông ti làm quan nhỏ, hóa giải kế sách nuôi tằm ức nông của Lương Quốc ta, ta bèn muốn giết chết cơ rồi...”
Lương Quốc che giấu lòng cảnh giác với Đại Tề, hơn nữa có ý muốn làm gốc rễ của Đại Tề lung lay, dùng giá cao làm lòng thứ dân hỗn loạn, khiến cho bọn họ vứt bỏ ruộng lúa và coi trọng con tằm, không nghĩ tới lại bị nữ tử này dùng thuế con tằm ung dung hóa giải.
Sau đó, còn noi theo Lương Quốc bọn họ xây dựng kênh nước, cung cấp sức lực trợ giúp nông dân cày ruộng.
Hiện nay, mặc dù nàng rời khỏi Đại Tề, thế nhưng kênh nước trụ cột đã thành hình, khiến cho sản lượng lương thực tăng gấp bội. Kế sách ức chế nông nghiệp của Lương Quốc tuyên bố thất bại và số vàng lớn bỏ ra trong lần này cũng trôi theo dòng nước.
Khương Tú Nhuận vốn còn muốn khách khí, thế nhưng Lưu Bội lại mạn phép nói ra lời không vui, nàng cũng không khách khí chút nào nói: “Nuôi tằm ức nông, vốn là chiêu thức Quản Trọng thời Xuân Thu sử dụng, Thái tử Đại Tề tự mình nhìn ra được, ngược lại cũng không tới trên đầu ta. Hơn nữa, một nữ tử như ta, làm gì có nhiều tâm tư xảo trá như vậy, chỉ là làm việc căn cứ theo lời dặn dò của Thái tử thôi. Công tử ngài muốn trách, thì trách kẻ viết sử sách đánh giá các đời để giáo huấn, đúng tới nỗi khiến người sau không có chỗ thi triển.”
Con người nếu có vẻ ngoài xinh đẹp, tức giận hay nở nụ cười thì cũng là phong cảnh. Bị Khương Tú Nhuận trừng mắt, biết rõ là nàng nói hươu nói vượn, giả vờ ngu ngốc nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy nữ tử này thật sự khiến cho người ta mềm nhũn xương xốt.
Cho nên bị Khương Tú Nhuận ngầm châm biếm hắn tận dụng chiêu thức cổ nhân sử dụng, Lưu Bội cũng không để ý.
Dù sao bị mỹ nhân khôn khéo này chọc tức chết cũng không phải Lưu Bội hắn. Tuy rằng chuyện liên quan tới chất tử Ba Quốc về nước mỗi người nói một kiểu, nhưng đánh chết Lưu Bội cũng không tin lời đồn Phượng Ly Ngô phiền chán người cũ, muốn cưới người mới nên mới cho Trắc phi Dao Cơ rời khỏi phủ.
Loại nữ tử thông minh giảo hoạt này, đừng nói chưa bao giờ dựa vào nhan sắc làm người, cho dù thật sự dựa vào sự quyến rũ khi hầu hạ nam nhân bên trong màn che, chỉ cần không phải người mù kẻ ngu, ai có thể cam lòng buông tay?
Theo hắn thấy, là Phượng Ly Ngô bị lừa gạt mới đúng. Từ khi Thái tử Đại Tề đăng cơ, làm việc toàn theo đạo sói hổ, cũng là bởi vì thầm nhịn lửa giận trong lòng.
Nam tử có tài nắm quyền lực lớn luôn có lòng tranh giành háo thắng, nói trắng ra, không khác gì đứa trẻ ba tuổi tranh giành đồ chơi.
Quyền lợi trong tay