Tri âm tri kỷ nâng cốc tâm tình nhân sinh, sau một đêm hóa hồng nhan, chuyện này đối với Quý đại nhân không khác gì núi Thái Sơn sụp đổ.
Tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn có chút khó tiếp nhận, mất tinh thần.
Sau này nếu có cơ hội lại cùng công tử Tiểu Khương ngồi cùng bàn kề đầu gối, làm sao còn có thể thoải mái tâm tình lợi hại của thế sự, ưu khuyết điểm của trò cười nhân sinh?
Khương Tú Nhuận thấy Quý đại nhân chậm chạp không tiến lên, bèn bước lên vài bước, khẽ mỉm cười, nói: “Sứ giả Tề Quốc tham gia hội minh lần này, với Ba Quốc thật sự là rồng tới nhà tôm, mời ngồi.” Nói xong nghiêng người nhường chỗ.
Quý Bỉnh Lâm nhìn rõ ràng khuôn mặt có chín phần tương tự trong ký ức, thế nhưng hiện tại lại cực kỳ xinh đẹp, chén vàng chén ngọc đều làm nổi bật hào quang của đại vương nữ Ba Quốc, nhất thời trong lòng hoảng hốt, vậy mà dừng chân không bước, chỉ ngẩn người nhìn Khương Tú Nhuận.
Sứ giả các nước tới thăm toàn là tự mình đi vì quốc lực tương xứng, Tề Quốc xem như là triều đình đứng đầu, đội ngũ sứ giả hiển nhiên là rất phô trương.
Sau lưng Quý đặc sứ là hơn mười thị vệ mặc giáp vàng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía sau.
Lúc này một thị vệ mặc giáp vàng, khôi ngô eo mỏng lưng hẹp không thay đổi sắc mặt liếc mắt nhìn thị vệ mặc giáp vàng khác, lập tức một người thị vệ bên phải lại gần Quý Bỉnh Lâm, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn một câu. Quý Bỉnh Lâm như vừa mới ở trong mộng bừng tỉnh, kêu “A” một tiếng, bèn vội vàng tiến lên vài bước, đi tới chỗ Khương Tú Nhuận mời rồi ngồi xuống, thị vệ mặc giáp vàng cũng đi tới phía sau hắn rồi dừng lại.
Những thị vệ mặc giáp vàng này giống như thần giữ cửa vậy, tư thế đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, chỉ có thị vệ tuấn tú cường tráng kia thoạt nhìn là người dẫn đầu, thỉnh thoảng giương mắt liếc nhìn Khương Tú Nhuận và Quốc quân các nước, dường như bất cứ lúc nào cũng phòng bị bất trắc.
Trong lòng Khương Tú Nhuận cũng thấy kỳ quái, không biết thủ lĩnh thị vệ kia từ đâu tới, chỉ nhìn thân hình và tư thế đứng yên thôi đã toát ra vẻ phong thái khác tất cả mọi người, nàng không khỏi nhìn thêm vài lần. Mà thị vệ kia rất nhạy bén, trong nháy mắt bèn dời ánh mắt tới chỗ nàng, Khương Tú Nhuận vội vã dời ánh mắt ra chỗ khác, tới nói chuyện với Quý Bỉnh Lâm, nhưng trực giác vẫn cảm thấy ánh mắt thị vệ dẫn đầu kia nhìn mình hồi lâu rồi mới dời đi.
Nàng không khỏi liếc mắt nhìn trở lại, chỉ là thị vệ kia đã dời ánh mắt nhìn về nơi khác.
Lúc này các vị Quốc quân đã dồn dập rời tiệc, xúm lại bên cạnh Quý Bỉnh Lâm, ân cần chào hỏi đồng thời thám thính dự định bước kế tiếp của Tề Quốc.
Quý Bỉnh Lâm và các vị Quốc quân nhộn nhịp chào hỏi, nói Tân quân Tề Quốc Phượng Ly Ngô là Quân vương nhân nghĩa thế gian ít có, chấn hưng lợi ích của thiên hạ, trừ hại cho thiên hạ, tôn trọng kiêm giúp đỡ quan tâm tới lợi ích với các nước, vân vân, thế nhưng một chút ý tứ cũng không lộ ra.
Suy cho cùng Khương Tú Nhuận vẫn còn lo lắng Phượng Ly Ngô không bỏ qua chuyện mình trốn đi được, rất để ý dự định bước kế tiếp của Phượng Ly Ngô, có điều nàng cũng biết ở nơi này, Quý Bỉnh Lâm tuyệt đối sẽ không nói ra lời gì thật cả. Vẫn là nên âm thầm hỏi thử ý kiến, xem có thể dựa vào quan hệ riêng tư ngày xưa của hai người làm Quý đại nhân dao động nhả lời ra, thám thính ra chút hướng đi của Tề Quốc.
Bởi vì sứ giả Tề Quốc đến đây, mà khiến cho sự thân thiện khôi phục rất nhanh. Các vương gặp gỡ nhau không dễ dàng, dù sao cũng phải định ra chút chương trình mới không phí cuộc gặp gỡ này.
Vừa nãy Lương Quốc đề xuất quốc sách các nước trong hội minh giúp nhau canh phòng, hai bên cùng có lợi.
Qua lời đề nghị của Lưu Bộ thấy được, Lương Quốc hào hiệp tới nỗi quả thật khiến cho người nghe rơi lệ.
Lương Quốc đồng ý bảo vệ các nước Tây Bắc, mà các nước chỉ cần cống nạp cho Lương Quốc là có thể vô tư.
Trước đây Lương Quốc ỷ vào binh lực của mình, cưỡng ép “cho mượn”, để đổi lấy cống nạp hàng năm của các nước nhỏ.
Các nước nếm thiệt thòi ngầm, nghe vậy biến sắc, trong lòng phẫn uất, bèn ở tại chỗ nói lời thô lỗ với Lương Quốc; có một số nước đang có chút lục đục với nước khác thì mừng rõ trong lòng, dò hỏi cống nạp hàng năm cần cống bao nhiêu; còn có nước trầm tư không nói, quan sát tình thế, trong hội trường nhất thời nhao nhao hỗn loạn, vô cùng náo nhiệt.
Khương Tú Nhuận vừa nghe đã biết Lưu Bội nghĩ ra ý định gì, chỉ là ngồi yên lặng ở một bên, chờ bọn họ ồn ào rồi đưa ra kết quả.
Nàng biết rõ lúc trước Lương Quốc mua tằm giá cao ở Tề Quốc và bán rẻ lương thực nên tổn thất rất nhiều, kết quả bởi vì Nông ti Đại Tề có hành động ứng phó kịp thời mà không thể đạt được mục đích đả kích Đại Tề, hiện tại tới các nước Tây Bắc để bù, là muốn gieo vạ lỗ vốn lúc trước cho nước láng giềng mà thôi.
Có điều sau khi sứ giả Đại Tề tới, Lương Quốc không muốn ở trước mặt Tề Quốc nói chuyện này, Quốc quân các nước không có chủ đề liên quan tới lợi ích cũng không gương cung bạt kiếm, bắt đầu bình phẩm rượu và ăn tiệc, Khương Tú Nhuận gọi hầu gái mang rượu vào, ca vũ ra trận. Trên cung điện, ca múa tay áo bay bay, ngón tay ngọc cầm vải lụa, hội minh đã biến thành tiệc thưởng ngoạn, mãi tới lúc mặt trời về Tây mới kết thúc.
Mai thành là thành suối nước nóng nổi tiếng Tây Bắc, Quốc quân các nước nghe tiếng từ lâu, sau hội minh tự nhiên tới suối nước nóng tiếng tăm ở các nơi ngâm mình một phen. Mai thành tuy nhiều nước suối, nhưng tiếng tăm không giống nhau, nguồn suối khác nhau thì chất lượng nước suối khác biệt, rốt cuộc Quốc quân nào tới suối nước nóng nào cũng khiến Khương Tú Nhuận nhọc lòng, một cái không tốt, cũng có khả năng đắc tội với vị Quốc quân nào đó. Chờ tới khi Khương Tú Nhuận trợ giúp huynh trưởng sắp xếp cho từng Quốc quân các nước xong, vậy mà đã là một canh giờ rồi.
Trước tiên nàng cho Bảo Lý ăn no, sau đó vỗ nhẹ cho bé ợ ra, Bảo Lý tủi thân chui vào lồng ngực mẫu thân, duỗi bàn chân nhỏ bé ra cho mẫu thân gặm, còn mình mút đầu ngón tay cười.
Chờ dỗ con trai ngủ rồi giao cho ma ma và hầu gái trông nom, Khương Tú Nhuận dẫn theo Thiển nhi, Cơ Vô Cương và mấy thị vệ đi tới nơi ở của Quý Bỉnh Lâm, bảo thị vệ Tề Quốc thông báo cho sứ giả là vương nữ Ba Quốc tới chơi.
Quý Bỉnh lâm cũng nhiệt tình ra nghênh đón, tự mình lễ phép mời Khương Tú Nhuận vào trong phòng.
Chỉ là hoàn toàn không có bầu không khí tự nhiên và thoải mái trò chuyện ngày xưa. Chóp mũi Quý đại nhân hình như cũng kín đáo lấm tấm mồ hôi.
Sau khi nghênh đón vương nữ vào ghế chủ, Quý đại nhân chỉ giữ lại hai ba thị vệ ở bên cạnh làm gã sai vặt, ở một bên pha trà rót nước, khoãn đãi khách quý.
Tuy rằng Quý đại nhân hình như không thoải mái, nhưng Khương Tú Nhuận vẫn là người giỏi xã giao, qua vài