Biến cố này khiến cho tất cả mọi người không kịp trở tay, thậm chí là rất bất ngờ. Hoàng đế như vậy, quan lại trong triều cũng vậy, cả Tề Nhiễm, Tề Tĩnh và Tề Anh đều như vậy, thậm chí người vẫn luôn trấn tĩnh như Lâm Duyệt cũng không ngoại lệ. Kẻ bình tĩnh duy nhất có lẽ chỉ có hai tên thích khách đang đâm kiếm về phía Tề Nhiễm.
Tề Nhiễm phản ứng cực nhanh, sự kinh ngạc của y chỉ diễn ra trong một tích tắc, sau đó, y đột ngột cúi người sụp xuống, tránh được hai thanh kiếm lướt qua sát bên mình. Chẳng qua chỉ trong một thoáng, ít nhất là trong mắt người ngoài, hai tên thích khách này không có vấn đề gì. Lâm Duyệt là người phản ứng nhanh nhất, lúc này trong đầu hắn chỉ còn một khoảng trống rỗng, hắn không nghĩ ngợi gì đã lao về phía Tề Nhiễm. Theo động tác đó, là giọng nói gần như lạc đi của chính hắn: “Có thích khách.”
Sau này khi Tề Nhiễm nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, trong lòng vẫn không thể kìm được cảm giác muốn giết người.
Khi đó y đã nửa nằm trên đất, hai thanh kiếm cùng đâm đến, một thanh hung ác cùng cực rõ ràng là muốn đẩy y vào chỗ chết, nhắm thẳng vào tim. Một thanh kiếm khác có vẻ do dự hơn một chút, thậm chí mũi kiếm còn hơi lệch đi, dường như có ý định ngăn cản thanh kia. Trong khoảnh khắc đó, Tề Nhiễm cũng hơi do dự, nếu bị kiếm đâm trúng, y không chết thì cũng bị thương nặng, nhưng Hoàng đế chắc chắn se không hoài nghi y có liên quan đến âm mưu ám sát này. Nhưng nếu một thanh kiếm bị thích khách thứ hai cản lại, thì dù y có bình an trong phút chốc, cũng sẽ bị Hoàng đế hoài nghi.
Như vậy thì kết cục của y cũng chẳng khá hơn kiếp trước được bao nhiêu.
Do dự của Tề Nhiễm cũng chỉ trong một giây, sau đó y hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, y thà rằng đánh cược cũng không thể để Hoàng đế nghi ngờ mình. Hoàng đế một khi đã nghi ngờ y, thì bất cứ ai có liên hệ đến y đều không thể có kết cục tốt. Mất đầu, diệt tộc, tất cả đều chỉ tùy thuộc vào một câu nói của Hoàng đế. Tề Nhiễm từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục chính thống dành cho Thái tử, vì chuyện của kiếp trước, tuy rằng tính cách y có thay đổi, nhưng ít ra cũng sẽ không điên cuồng đến mức muốn tất cả những người làm việc cho mình phải chôn cùng.
Âm thanh kiếm đâm vào cơ thể truyền đến, không vang, nhưng lại rất rõ ràng. Tề Nhiễm chỉ cảm thấy xung quanh hơi lạnh, nhưng rất kỳ lạ, y không thấy đau. Tề Nhiễm không hề vui mừng vì cảm giác này, trong lòng y lại dâng lên nỗi sợ hãi không thể tả được, nỗi sợ bản năng này khiến y không dám mở mắt ra.
Tề Nhiễm không phải người trốn tránh vấn đề, y đè nén sự bất an trong lòng, mở mắt.
Lâm Duyệt chắn ngay trước mặt y, khuỵu một gối, máu chầm chậm chảy ra. Lâm Duyệt hơi cau mày, thanh kiếm hướng lên ngực bị hắn dùng tay chặn lại, nhưng mũi kiếm vẫn đâm vào cơ thể, một thanh kiếm khác đâm vào vùng thắt lưng, đã bị rút ra.
Máu thấm ướt áo của Lâm Duyệt, sắc mặt hắn càng lúc càng xấu đi. Khi Lâm Duyệt ngã xuống, hắn nhìn sang Tề Nhiễm, dường như muốn xác nhận y không sao, lại như có ngàn vạn điều muốn nói. Tề Nhiễm đón lấy ánh mắt của hắn, trái tim thoáng chốc lạnh băng.
Thị vệ vây lại, thích khách bắt đầu quay ra đấu với bọn họ, âm thanh sắc nhọn, sợ hãi, ồn ào vang lên bốn phía. Thần sắc mỗi người đều bất đồng, có kẻ nhát gan thậm chí còn trốn xuống