Từ khi Hoàng đế phong ấn đến ngày tổ chức tiệc giao thừa thực ra cũng chẳng quá lâu. Nhưng với Tề Nhiễm, vài ngày ngắn ngủi này lại vô cùng khó chịu đựng. Vì tính ra y đã không gặp Lâm Duyệt hơn nửa tháng rồi, mỗi lần làm xong hết công việc trở lại Đông cung, y lại thấy cung điện vắng vẻ, trái tim cũng trống rỗng. Đêm đó, sau khi thảo luận với Lâm Duyệt những việc sẽ làm trên tiệc giao thừa, hắn liền nói cần phải kiểm tra lại phẩm chất của người được chọn ra tay, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Cả ngày lẫn đêm đều không.
Mỗi ngày Hoàng đế đều cho gọi y, cộng thêm các thành viên trong hoàng thất đến bái kiến trước năm mới, y cũng không thể ra khỏi cung tìm Lâm Duyệt. Nhưng Lâm Duyệt vậy mà nỡ lòng không lộ diện. Có những đêm khuya không người, Tề Nhiễm lại thầm nghĩ, có phải Lâm Duyệt không để tâm đến mình nữa. Suy nghĩ này không xuất hiện vào ban ngày khi y bận rộn, nhưng nửa đêm chỉ còn lại một mình cô độc, nó cứ mãi vờn quanh trong đầu y. Tề Nhiễm chưa bao giờ để tâm đến một người như vậy, kiếp trước không có, kiếp này lại càng không cần nói.
Có những khi chỉ cần nghĩ đến tên Lâm Duyệt, y cũng đã thấy tủi thân, Lâm Duyệt nhìn như đa tình, ngoài miệng thường nói những làm vui lòng người khác, càng khiến y động lòng, nhưng y cũng biết rõ, hắn là một người rất lạnh nhạt. Hai người đều trút vào mối tình cấm kỵ này như nhau, nhưng Tề Nhiễm vẫn luôn có cảm giác Lâm Duyệt có thể rời bỏ bất cứ lúc nào.
Có khi Tề Nhiễm sẽ nghĩ đến khung cảnh Lâm Duyệt bỏ đi, cũng chính vì những tưởng tượng này mà y càng cảm thấy tủi thân hơn. Lại có lúc y sẽ nghĩ nếu Lâm Duyệt muốn rời đi, y thà rằng đánh gãy chân hắn, giam cầm trong Đông cung, để hắn không bao giờ có thể nhắc đến hai chữ rời đi được nữa.
Tề Nhiễm cũng thầm cảm thấy suy nghĩ này nguy hiểm, nếu y làm như thế thật, chắc chắn Lâm Duyệt sẽ hận y cả đời. Nhưng so với việc Lâm Duyệt quay đầu bỏ đi, y thà rằng quan hệ giữa hai người là như thế. Tề Nhiễm chưa từng nghĩ đến mình sẽ xem trọng một người nào đó như vậy, y là Thái tử, từ nhỏ đã đứng ở vị trí cao hơn người. Nếu bảo y phải kể ra điểm tốt của Lâm Duyệt, chưa chắc y có thể nói rõ, nhưng người duy nhất trong tim y lại là Lâm Duyệt, ngoại trừ hắn thì không ai làm được nữa.
Chuyện tình cảm vốn là thứ khó nói rõ nhất trên đời. Nó có thể mang đến niềm vui, cũng có thể mang đến nỗi buồn, nó khiến người ta phải khắc sâu vào lòng, lại có thể khiến người ta ưu tư khó quên.
Bởi vì ôm trong lòng quá nhiều suy nghĩ như vậy, khi biết Lâm Duyệt sẽ xuất hiện tối nay, tâm trạng của Tề Nhiễm lại càng u ám. Tuy Tề Nhiễm rất muốn trực tiếp đi gặp Lâm Duyệt, nhưng vì y là Thái tử, không thích hợp xuất hiện quá sớm ở bữa tiệc. Hơn nữa, đáy lòng y cảm thấy áp lực đè nén, dường như đang cố gắng thuyết phục bản thân, rằng Lâm Duyệt đã không quan tâm, vậy thì mình cần gì phải nhiệt tình như thế.
Thật ra nếu Lâm Duyệt không có khả năng để linh hồn thoát xác, có lẽ tâm trạng của Tề Nhiễm cũng sẽ không thất thường như vậy, nhưng vì biết hắn có năng lực này, nên y mới nghĩ quá nhiều.
Một người đã rơi vào vòng xoáy tình yêu thì quả thực sẽ có lắm lúc vứt bỏ trí thông minh của mình.
Lâm Duyệt không biết Tề Nhiễm đang nghĩ gì, hắn biết gần đây Tề Nhiễm phải bố trí rất nhiều việc, cho nên mới không vào cung làm phiền y. Vì những việc thế này nếu không cẩn trọng thì càng dễ để lộ sơ hở, hắn không muốn khiến Tề Nhiễm phân tâm. Nhớ nhung là không thể tránh khỏi, nên dù thường ngày Lâm Duyệt vẫn luôn tìm cách đi trễ, hôm nay lại đến rất sớm.
Nhưng hắn lại thất vọng vì Tề Nhiễm không có ở đây.
Việt Tú lại xuất hiện ngay sau hắn, khi thấy hắn rồi thì hào hứng tiến đến chào hỏi Lâm Duyệt. Vài tháng nay, Việt Tú vẫn giống như trước, tuy da có trắng hơn một chút, nhưng vẫn gầy gò ốm yếu, không dễ nhìn chút nào. Cũng vì quan hệ với Lâm Như Ý nên cậu ta và Lâm Duyệt đang rơi vào trạng thái rất kỳ lạ.
Nói ra thì cũng hơi ngại ngùng, tuy Lâm Duyệt làm quan nhưng lại chưa từng vào triều, mọi người nhắc đến hắn cũng chỉ nghĩ đến những việc không ra gì của nhà họ Lâm cùng với dánh tiếng xung khắc người nhà của hắn mà thôi.
Bây giơò trong mắt người ngoài, rõ ràng là Lâm Duyệt xung khắc thật chứ còn gì nữa? Nhà họ Lâm bị hắn khắc đến lụn bại, mà bản thân hắn thì lại rất được lòng Hoàng đế.
Lâm Duyệt tán gẫu với Việt Tú mà lòng lơ đãng, ánh mắt vẫn cứ đảo quanh tìm Tề Nhiễm. Tề Nhiễm chưa đến, hắn cảm thấy buổi tiệc này chẳng có gì hay để xem cả, càng nhìn càng cảm thấy vô vị.
Cũng may là Tề Nhiễm nhanh chóng xuất hiện, nghe tiếng kêu kinh ngạc của một vài người xung quanh, Lâm Duyệt biết ngay là Tề Nhiễm xuất hiện vào lúc này cũng hơi sớm quá. Lâm Duyệt không kinh ngạc, hắn nhìn chăm chăm vào Tề Nhiễm, chỉ cảm thấy niềm vui ngập tràn đáy lòng, vì hắn biết rõ Tề Nhiễm đến trước để thấy mình. Hơn nữa, Tề Nhiễm hôm nay cực kỳ bắt mắt, y mặc quần áo đặc biệt dành cho Thái tử, đứng giữa đám đông, tựa như ngôi sao sáng nhất, chói mắt mắt.
Nếu không bị điều kiện hạn chế, Lâm Duyệt cảm thấy mình hẳn sẽ xông đến, ấn vị Thái tử mời ong gọi bướm này trên giường, khiến y không thể xuống giường được nữa. Nhưng mà tình hình này không thích hợp, Lâm Duyệt chỉ có thể đứng nhìn Tề Nhiễm hàn huyên với nhóm quan viên kia, còn mình thì len lén giận dỗi. Nhưng nghĩ cũng phải, ai bảo chức quan của hắn thấp, xuất hiện trong tình huống như thế này thì không thể đến nói chuyện trực tiếp với Tề Nhiễm được.
Việt Tú đứng bên cạnh nhìn Tề Nhiễm đứng giữa đám đông, được người người vái chào, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ. Cậu ta nghĩ sau khi mình trở lại Nam Chiếu, đến khi nào mới có ngày như vậy. Việt Tú bất giác siết chặt tay, thầm nghĩ, sắp rồi. Cũng chỉ vài tháng nữa thôi, cậu ta có thể rời khỏi nơi này, trở về Nam Chiếu.
Tề Nhiễm ngoài mặt thì bình thản nói chuyện