Thích khách, có lẽ không nên gọi gã là thích khách, có lẽ gã cũng có một cái tên, nhưng ở đây chẳng có ai để ý đến, vì thế gã chỉ có thể là một kẻ không tên, hai chữ thích khách này cũng đã trở thành tên của gã.
Khi thích khách được đưa lên, mùi máu tanh nồng lập tức lan khắp cả phòng. Trong đại điện vốn đang đốt huân hương rất thơm, thứ nhang thơm của Hoàng đế dùng đương nhiên là loại tốt nhất, ngửi vào cũng rất dễ chịu, thấm vào tận trong phổi, giúp xoa dịu tinh thần con người. Nhưng khi thích khách xuất hiện, Hoàng đế chỉ cau mày một chút rồi sai nội giám mang huân hương đi. Sau đó, thậm chí ngài còn cho mở hết cửa sổ, để gió lạnh như băng thổi vào đại điện, chút hơi ấm trong phòng lập tức bị thổi tan, chỉ còn lại cái lạnh.
Gió lạnh khiến người ta phải run rẩy, nhưng đồng thời cũng giúp tinh thần tỉnh táo hơn hẳn.
Thích khách bị thị vệ thô lỗ ném xuống đất, gã bị tra tấn cả một đêm, mười móng tay cũng không còn nữa, nhưng nhìn quần áo bên ngoài thì không nhận ra gã đang bị thương. Tề Nhiễm nhìn tên thích khách đang thoi thóp, thầm nghĩ bây giờ có lẽ chỉ còn lại gương mặt là nguyên vẹn, còn trên người gã hẳn không còn chỗ da thịt nào lành lặn.
Dù gã có là thích khách, thì khi đến gặp Hoàng đế cũng cần phải được ăn mặc sạch sẽ, quần áo phải chỉnh tề đúng mực, đầu tóc phải gọn gàng. Nhìn từ xa có vẻ như là một người rất bình thường, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, các kiểu tra tấn trong cung vẫn luôn rất phong phú, nhìn mà hoa mắt. Hoàng đế muốn biết cái gì thì nhất định sẽ biết được cái đó.
Tề Nhiễm đã từng phải chịu đựng những thứ này, y biết cảm giác đau đớn không muốn sống đó. Nhưng với tên thích khách này, Tề Nhiễm hoàn toàn không cảm thấy đồng cảm chút nào, thậm chí y còn có ý muốn mang gã ra cho ngũ mã phân thây.
Hoàng đế có lẽ cho rằng thích khách không đủ tỉnh táo, nói năng không đủ dứt khoát, hoặc có lẽ chỉ cảm thấy thích khách này nhìn có vẻ không đủ thê thảm. Ngài quay sang gật đầu với nội giám bên cạnh, nội giám lập tức mang ra một chậu nước lạnh từ sau bình phong, dội thẳng lên người thích khách.
Tên thích khách run lên một cái, hai mắt vốn đang nhắm chặt cũng mở ra, trong đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo và thản nhiên, khi thấy rõ mình đang ở đâu, tất cả cảm xúc lại dịu xuống.
Hoàng đế nhìn tên thích khách còn trẻ tuổi kia, nói: “Nói ra kẻ chủ mưu sau lưng ngươi, Trẫm có thể cho ngươi một cái chết nhanh chóng.”
Hoàng đế nói không sai, có những khi sống còn không bằng chết, đôi khi cái chết là một cách thể hiện lòng nhân từ. Thích khách này hiểu rõ, mà tất cả những người trong đại điện này cũng hiểu rõ.
Thích khách nhìn lên Hoàng đế, thật lâu sau mới khản giọng, tựa như chấp nhận số mệnh của mình, đáp: “Tội dân đồng ý nói ra những gì mình biết, hy vọng Hoàng thượng nói được làm được.”
Gã thở dốc, giọng nói khàn khàn như bị thứ gì mài mòn, “Là Thanh Vương.”
Tề Anh vì câu này mà mặt mày đỏ bừng lên, hắn định nói câu gì đó để phản bác, nhưng Hoàng đế không để hắn nói. Hoàng đế nhìn thích khách, bình thản hỏi: “Ngươi nói là Thanh Vương thì phải là Thanh Vương sao? Ban đầu không phải ngươi cắn chặt Cửu hoàng tử đó sao? Vì sao bây giờ lại thay đổi? Trẫm muốn nghe lời thật, muốn có chứng cứ. Nếu ngươi nói nửa câu dối trá, Trẫm có thể băm ngươi thành ngàn mảnh.”
Thích khách không trả lời câu nói của Hoàng đế, sắc mặt gã tối tăm, như chỉ cầu mong được chết. Gã nhìn Tề Anh, gian nan chống đỡ cơ thể của mình, dập đầu với Tề Anh, nói: “Chủ nhân, ta không cần gì khác, chỉ mong được chết. Ta hổ thẹn trước sự bồi dưỡng của ngài, ta tưởng rằng mình có thể vượt qua những hình phạt này, nhưng thật ra là không thể. Ngài là con trai của Hoàng thượng, dù có làm sai, Hoàng thượng cũng không thật sự trách tội ngài. Ta chết rồi, ngài cứ nhận sai là được, tự cổ chí kim, phụ tử làm gì có thù oán với nhau chứ.”
Tề Anh nghe vậy thì bùng nổ, mặt hắn đỏ bừng vì giận, suýt nữa thì nhảy dựng lên, hắn trừng mắt nhìn thích khách mà gào: “Ai là chủ nhân của ngươi? Bây giờ ngươi còn dám nói bừa?”
Thích khách nhìn Tề Anh bằng ánh mắt bi thương, gã nhắm mắt lại, sau đó chuyển sang nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế bình thản hỏi: “Nói, rốt cuộc là ai?”
Thích khách vái Hoàng đế một cái, lại nói: “Là Thanh Vương.”
Hoàng đế hỏi: “Vì sao?”
Tề Anh ở bên cạnh xen vào: “Ngươi nói ta muốn ám sát Tam ca, vậy ngươi nói xem vì sao ta lại làm thế?”
Thích khách do dự thật lâu, sau cùng mới nhỏ giọng nói với Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, Thanh Vương không hề cố ý sai tội dân ám sát Thái tử. Chỉ vì Thanh Vương còn vướng mắc chuyện Mai phi mất đi, lòng nhớ mẫu thân, nhất thời phạm sai lầm.”
Tề Anh nghe thích khách nói vậy thì trực giác cảm thấy không xong rồi. Nhưng hắn bị Hoàng đế phất tay ngăn cản, Hoàng đế nhìn thích khách, hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Mai phi mất là vì bệnh, vì sao Thanh Vương lại nghĩ quẩn?”
Thích khách sửng sốt, sau đó mím môi, tỏ vẻ không muốn nói. Hoàng đế lại hỏi: “nếu không nói, vậy thì hôm nay lại để ngươi nếm thử lại tất cả hình phạt đêm qua, thế nào?”
Thích khách run lên một chút, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, gã nói: “Bẩm Hoàng thượng, sau khi Mai phi nương nương mất đi, Thanh Vương vẫn luôn âm thầm hoài nghi Mai phi nương nương không mất vì bệnh, mà là bị người khác hại chết. Thanh Vương tìm thấy chứng cứ trong lãnh cung nơi Mai phi nương nương chết đi…… nghi ngờ là Thái tử điện hạ hại Mai phi nương nương, mà Hoàng thượng thiên vị Thái tử, nên âm thầm chấp nhận việc này. Thanh Vương rất kính trọng Hoàng thượng, nhưng ngày đêm nhớ mong Mai phi nương nương, nhất thời nghĩ quẩn mới muốn cho Thái tử một bài học, không có ý khác. Thanh Vương vì quá đau buồn trước cái chết của Mai phi nương nương, bị thù hận che mờ mắt, chứ không hề có ý làm ra việc đại nghịch như thế này.”
Thích khách nói xong, đại điện rơi vào im lặng. Đôi mắt bình lặng như nước