Tề Nhiễm luôn cho kẻ khác cảm giác ôn hòa và lịch lãm, trong mắt Hoàng đế, dù Tề Nhiễm có phải chịu oan ức lớn đến đâu cũng vẫn duy trì được khí chất và sự nhân từ của một Thái tử. Trong mắt Tề Tĩnh, Tề Nhiễm chính là kẻ chỉ biết giả nhân giả nghĩa, rõ ràng là không vui nhưng lại không thể bày tỏ suy nghĩ của mình, cứ giả vờ lương thiện. Trong mắt Tề Anh, Tề Nhiễm trước kia là huynh trưởng mà hắn kính phục, nhưng sau cái chết của Mai phi, tình cảm của hắn dành cho Tề Nhiễm ngày càng trở nên phức tạp.
Nhưng tóm lại, Tề Nhiễm trong mắt người khác chưa bao giờ là một kẻ tàn bạo, y là một Thái tử khá ôn hòa. Cũng chính vì thế, khi Tề Nhiễm thản nhiên dùng chân nghiến lên bàn tay vốn đã bị thương của thích khách, mọi người có mặt tại đây đều cực kỳ kinh ngạc đến sững người. Tề Nhiễm biết hành động của mình khiến người ta bất ngờ, nhưng bây giờ y không buồn để ý đến. Y nhìn nét mặt cam chịu của thích khách dưới chân mình, chỉ thấy cơn giận đang bị đè nén trong lòng không thể thoát ra cuối cùng cũng đã được giải tỏa phần nào, thậm chí trong lòng còn cảm thấy thỏa mãn.
Y nhìn xuống thích khách từ trên cao, ánh mắt lạnh băng, môi khẽ mím lại, dù vẫn là khuôn mặt thanh tú bình thản đó, nhưng cảm giác mang đến cho người khác lại bất đồng.
Thích khách là loại người có sức chịu đựng rất cao, tay của gã cũng đã bị tra tấn, hiện giờ bị Tề Nhiễm giẫm lên, tất nhiên là đau càng thêm đau, nhưng thích khách đang nằm trên mặt đất vẫn nhanh chóng làm ngơ cơn đau này. Gã giống như một con rối gỗ không có tình cảm, ngay cả đôi mắt vốn yếu ớt cũng vô cảm.
Tề Nhiễm lại dùng sức xoay gót chân thật mạnh, rồi mới chậm rãi nhấc chân lên, sau đó bật cười. Khi y quay lại nhìn lên Hoàng đế, ánh mắt vô tình lướt qua Tề Tĩnh, đáy mắt thoáng vẻ châm chọc. Dù rất nhanh, nhưng Tề Tĩnh vẫm thấy rõ ánh nhìn đó. Trong một tích tắc, Tề Tĩnh bất giác nảy sinh dự cảm không lành.
Nhưng Tề Nhiễm chờ đợi bấy lâu nay chính là vì ngày này, y không để cho Tề Tĩnh có cơ hội suy nghĩ, lập tức cất cao giọng nói với Hoàng đế: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng tất cả những gì thích khách này vừa nói đều là giả, gã cố ý vu oan cho thất đệ.”
Hoàng đế nhướn mày nói: “Hử, có chứng cứ gì.”
Tề Nhiễm hơi nheo mắt, đáy mắt ánh lên ý cười, toàn thân lại toát ra vẻ ôn hòa như thường ngày, y đáp: “Bẩm phụ hoàng, vừa rồi thích khách này nói mình không chịu nổi hình phạt trong cung nên mới khai nhận. Nhưng xin phụ hoàng nhìn xem, nhi thần vừa rồi chỉ tùy ý thử một phen, tên thích khách này vẫn có khả năng chịu đựng lắm. Nhi thần cho rằng gã không phải là kẻ không chịu được tra tấn, vì vậy nhi thần cũng cho rằng không thể tin những gì gã nói, xin phụ hoàng xem xét.”
Tề Nhiễm nói xong thì ánh mắt Hoàng đế cũng bất giác chuyển sang bàn tay đầm đìa máu của thích khách. Vừa rồi ngài tất nhiên đã nhìn rất rõ, Tề Nhiễm dùng sức mạnh như vậy mà thích khách vẫn không kêu rên một tiếng nào, đúng là không giống kẻ chịu khai vì sợ hình phạt. Nét mặt thích khách liền thoáng qua vẻ ảo não, gã cố gắng quỳ dậy, bàn tay vạch lên một vết máu dài trên đất.
Hoàng đế hừ lạnh, nói: “Xem ra ngươi đúng là rất cứng đầu, không sợ chết, cũng rất trung thành với chủ nhân của mình. Nếu đã vậy, Trẫm cũng có thể thỏa mãn ngươi. Ngày hôm qua ngươi đã từng thử qua những hình phạt nào, hôm nay Trẫm sẽ cho ngươi lần lượt thử lại, sau đó mới giết ngươi, thế nào?”
Thích khách kia hơi run lên một chút, động tác rất nhỏ, cũng nhanh chóng kìm nén lại, gần như không ai phát hiện ra.
Lúc này, Tề Anh giận dữ nhìn thích khách nói: “Ngươi vu oan cho ta, bị Tam ca vạch trần rồi, bây giờ còn không nhanh chóng nói ra kẻ chủ mưu?”
Có lẽ hắn muốn nhanh chóng phủi sạch hiềm nghi về sự kiện ám sát, tuy lên tiếng ngay lúc này có vẻ nóng ruột, nhưng cũng xem như là chuyện thường tình. Chẳng qua, Tề Anh không nhìn thấy ánh mắt của Hoàng đế trên cao đã lạnh đi.
Lúc này, Tề Tĩnh đột nhiên lên tiếng, gã nói: “Phụ hoàng, phải chăng mọi người cho rằng thích khách này là do con sai sử?”
Nói đến đây, gã cười lạnh, vừa gật đầu vừa lẩm bẩm: “Cũng phải, nếu ám sát thành công, vậy thì chỉ còn lại hai hoàng tử là ta và thất ca. Nay thất ca đã được Thái tử chứng minh là không phải kẻ chủ mưu, vậy thì chắc là trong lòng phụ hoàng và Thái tử, hẳn ta sẽ là kẻ muốn ám sát rồi.”
Tề Tĩnh kéo khóe miệng bên phải của mình, trông có vẻ cực kỳ phẫn nộ, trong mắt lấp loáng nước, dường như sắp rơi nước mắt nhưng lại bị gã cố gắng nén lại. Gã nhìn sang Tề Nhiễm rồi lại đến Hoàng đế, nói: “Thái tử từ nhỏ đã thân thiết với thất ca, cho nên một lòng nghĩ cho thất ca cũng hợp lý thôi, nay con cũng không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch. Phụ hoàng và Thái tử muốn trị tội, con không còn lời gì để nói.”
Tề Tĩnh nói xong lại dập đầu với Hoàng đế, mà nước mắt vốn đang kìm nén cũng vì hành động này chậm rãi rơi xuống, nhỏ giọt trên đất, gã giữ thẳng lưng, tựa như không còn lời nào để diễn tả sự uất ức của mình, trông có vẻ cực kỳ bi thương.
Hoàng đế quả thực cũng có suy nghĩ này, nhưng bây giờ nhìn lại Tề Tĩnh vừa nói trắng ra như vậy, ngài lại xua những ý tưởng đó đi, đứng trên lập trường tương đối công bằng mà nói: “Tề Tĩnh, không ai nói kẻ chủ mưu sau lưng thích khách là ngươi, tất cả vẫn còn đang điều tra, ngươi làm cái gì vậy, có còn giống hoàng tử nữa hay không?”
Tề Tĩnh ngẩng đầu lên, gã vẫn tỏ ra không phục, nói: “Nhi thần chỉ nói thật.”
Tề Tĩnh trong mắt Hoàng đế là một ngươi tương đối thẳng thắn, gã nói ra những lời này cũng không nằm ngoài dự kiến của Hoàng đế.
Nhưng Hoàng đế vẫn khá là tức giận, không buồn nói thêm nữa.
Tề Nhiễm chờ cả Hoàng đế và Tề Tĩnh đều ngưng nói rồi, y mới chậm rãi lên tiếng: “Cửu đệ nói cũng phải, bất cứ việc gì cũng có nhân quả, có kết cục mới phải.”
Hoàng đế nhướn mày hỏi: “Sao Trẫm lại có cảm giác lời của Thái tử có ẩn ý?”
Tề Nhiễm không nhìn sang Hoàng đế, y vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh, hỏi: “Cửu đệ nói mình không hề có ý đồ với vị trí Thái tử, lời này có phải thật lòng không?”
Tề Tĩnh ngước lên, gương mặt diễm lệ đầy vẻ nghiêm túc, đáp: “Tất nhiên là thật.”
“Vậy còn ngai vàng thì sao?” Tề Nhiễm cười cười, đột nhiên nghiêm giọng hỏi: “Cửu đệ cũng tự cho mình là không hề động lòng sao? Cửu đệ có dám thề trên An thị trong lãnh cung kia không?”
Tề Tĩnh sững người, nhưng gã phản ứng cũng rất nhanh, gã nhìn lên Hoàng đế, nói: “Phụ hoàng, nhi thần là người chứ không phải thần, nhi thần là hoàng tử, thật sự không thể mở miệng ra nói mình không có suy nghĩ gì với ngai vàng. Nhi thần cũng hâm mộ Thái tử, vừa là con trưởng lại vừa được phụ hoàng tin yêu, là Hoàng đế tương lai của Đại Tề. Nhưng nhi thần ngưỡng mộ chứ không có đố kỵ, điều này thì nhi thần không dám giấu phụ hoàng.”
Hoàng đế trước khi lên ngôi cũng chỉ là hoàng tử chứ không phải Thái tử, ngài có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tề Tĩnh. Chẳng qua, ngài không tỏ thái độ, ngài rất hiểu Tề Nhiễm, cũng biết y sẽ không vô cớ nói ra những điều này. Vì vậy Hoàng đế dời ánh mắt sang phía Tề Nhiễm.
Tề Nhiễm không phụ lòng ngài, thấp giọng nói tiếp: “Cửu đệ, ngươi thật sự không quen biết tên thích khách này sao?”
Tề Tĩnh mặt mày vô cảm đáp: “Không biết.”
Tề Nhiễm quay sang nói với Hoàng đế: “Bẩm phụ hoàng, hay là mời Tiêu Thiện Tiêu đại nhân đến nói chuyện đi.”
Tiêu Thiện, Tề Tĩnh sững người, dường như từ lúc mà thích khách bị bắt, Tiêu Thiện liền không xuất hiện nữa. gã bắt đầu hoảng hốt, Tiêu Thiện không ở trong hoàng cung, vậy thì ông ta đi đâu rồi?
Hoàng đế im lặng, sau đó nói: “Người đầu, cho gọi Tiêu Thiện.”
Tiêu Thiện nhanh chóng đến đại điện, Hoàng đế hỏi: “Tiêu Thiện, Thái tử vừa rồi có nói ngươi đã biết thân phận của thích khách?”
Tiêu Thiện quỳ xuống, nghiêm chỉnh đáp: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần đã điều tra tin tức về thích khách này ngoài cung, tên của gã là Kiều Chuyết, là một tử sĩ mà nhà họ An bồi dưỡng cho Cửu hoàng tử. Vi thần đã lấy được khẩu cung của nhà họ An, mời Hoàng thượng xem qua.”
Sau khi trình lời khai lên, Tiêu Thiện thuật lại thân thế của Kiều Chuyết.
Mẹ của Kiều Chuyết là người Nam Chiếu, cha lại là người Đại Tề, cha gã thuộc một chi nhỏ trong nhà họ An, vẫn luôn làm thương nhân, khá có tiếng nói trước mặt ông cụ An. Cha của gã vốn tính phong lưu, khi đi qua biên cảnh thì quen biết mẹ của Kiều Chuyết, sau đó Kiều Chuyết ra đời. Khi ấy hai người còn đang mặn nồng, cha của gã bèn đón hai mẹ con về Đại Tề, sau này tình hình giữa Đại Tề và Nam Chiếu trở nên căng thẳng, cha của gã lại không nỡ giết con trai và người thiếp này của mình, bèn cầu xin ông cụ An giúp đỡ. Ông cụ vốn dĩ định giết cả hai để tránh hậu hoạn về sau, nhưng khi đó Tề Tĩnh lại sắp ra đời. Ông cụ An đổi ý, giữ lại mạng sống cho hai mẹ con, nhưng lại giam giữ cả hai.
Sau khi Tề Tĩnh được sinh ra, ông cụ An liền đưa Kiều Chuyết đi bồi dưỡng làm tử sĩ, cũng chính là để lại một con đường cho Tề Tĩnh. Kiều Chuyết không dám phản kháng, lại bị người nhà họ An khống chế bằng thuốc độc, cộng thêm việc họ An đang nắm giữ tính mạng của mẹ gã, thế nên gã càng không dám sinh lòng phản lại. Mỗi tháng gã có thể gặp mẹ mình một lần, để đảm bảo bà ấy vẫn mạnh khỏe.
Sau khi nhà họ An sa sút, Kiều Chuyết được đưa vào trong cung, để khi cần thiết thì Tề Tĩnh sẽ lập tức có người trung thành để dùng.
Hoàng đế nghe