Tề Nhiễm cảm thấy bàn tay bị Lâm Duyệt nắm lấy đang nóng lên, phản ứng đầu tiên của y là rút tay lại, nhưng lại không quá mạnh tay, vì thế cuối cùng cũng không rút lại được.
Tề Nhiễm dời ánh mắt lên gương mặt Lâm Duyệt, vẻ mặt của hắn vẫn có vẻ biếng nhác và lạnh nhạt như thường, nhưng Tề Nhiễm lại cảm nhận được hắn đang vui, vì ánh mắt của hắn đong đầy ý cười. Lâm Duyệt có bề ngoài thật sự bắt mắt, gương mặt anh tuấn lại ẩn chứa vài phần cuồng ngạo, khí chất lại ung dung nhàn nhã, khác với sự thanh cao như trúc của Tề Nhiễm, dung mạo tuấn tú mà ôn hòa. Khi hắn cười thật lòng với ai đó, ánh mắt dường như tràn ngập ánh sao, sáng đến chói mắt.
Việc nhận ra được Lâm Duyệt đang cười thật lòng với mình khiến một thứ tình cảm khó tả dâng lên trong lòng Tề Nhiễm, tựa như ai đó đang gãi nhè nhẹ lên trái tim mình, hơi nhột nhưng lại không đáng ghét, ngược lại còn khiến y cảm thấy vui vẻ lạ lùng.
Tề Nhiễm cảm thấy vành tai mình đang nóng lên rồi, y nhìn thẳng vào mắt Lâm Duyệt, mím môi rồi nói: “Cô có thể nhìn gì chứ, tất nhiên là nhìn dung mạo Lâm đại nhân, đúng thật là đẹp mắt.”
Lâm Duyệt khẽ nhướn mày khi nghe Tề Nhiễm nói vậy, sau đó mới buông bàn tay đã nóng lên của Tề Nhiễm ra, cười nói: “Không thể sánh bằng Thái tử điện hạ của chúng ta.”
Tề Nhiễm hừ một tiếng, đứng dậy, lên tiếng để che giấu không khí vừa rồi: “Cô thấy ngươi cũng chỉ là dựa vào một cái miệng mà thôi.” Nói đến đây, y thuận thế dời đề tài: “Phụ hoàng đã mở miệng cho ngươi rời khỏi nhà họ Lâm mà sống riêng, nhưng ngoài mặt thì vẫn xem là người nhà, gần đây nhà họ Lâm xử sự rất thận trọng, sau này ngươi định làm thế nào?”
“Không làm gì cả, đời ai người ấy sống, nhà ai người ấy lo mà thôi.” Lâm Duyệt thản nhiên nói: “Tốt nhất là không có động chạm gì nhau cả.”
Tề Nhiễm lắc đầu nói: “Cô biết ngay là ngươi sẽ nói vậy, Lâm thượng thư ngày đó giả điên giả dại trước mặt phụ hoàng là để bảo vệ nhà họ Lâm, xem như là thông minh. Cũng may phụ hoàng vẫn thiên vị ngươi hơn một chút, nếu là người khác làm chuyện như vậy thì không phải chỉ có phạt bổng lộc là giải quyết xong đâu.”
Lâm Duyệt cũng không dự định nhận vơ công lao về mình, hắn nói: “Cái này không phải là do ta, là nhờ Thái tử nhúng tay vào. Hoàng thượng đang nể mặt Thái tử đó thôi, ta ít nhất cũng phải tự biết mình.”
Tề Nhiễm vốn còn định nói vòng vo thêm vài câu, nhưng y thấy Lâm Duyệt đang cười tủm tỉm thì lại đổi ý, nói: “Lâm đại nhân đã hiểu rõ như vậy thì cần phải ghi nhớ trong lòng mới được.”
Lâm Duyệt sững người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, đáp: “Tất nhiên là phải khắc ghi trong lòng rồi, ta nào dám quên.”
Rõ ràng là trả lời dựa theo ý của mình, nhưng Tề Nhiễm vẫn cứ cảm thấy hắn đang ám chỉ điều gì. Nhưng y cũng không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ là không dám, cũng có thể là không muốn, hoặc là vì chỉ muốn duy trì trạng thái hiện giờ giữa hai người.
Tề Nhiễm khẽ dời mắt đi, nhẹ giọng nói: “Ngươi tĩnh dưỡng cho khỏe, Cô vẫn còn việc phải đi làm. Nếu cần gì thì cứ nói thẳng với Cát Tường, không cần phải ngại.”
Lâm Duyệt đáp: “Đa tạ Thái tử điện hạ, bây giờ ta không còn nhà, tạm thời sẽ xem Đông cung như nhà mình, sẽ không khách sáo.”
Tề Nhiễm đáp qua loa rồi quay người rời đi. Chờ y đi rồi, Lâm Duyệt năm trên giường nhìn đăm đăm lên trần nhà. Không biết hắn đang nghĩ gì mà trong mắt lóe lên thật nhiều cảm xúc, đến sau cùng tất cả lại bình thản trở lại.
—
Lâm Duyệt không ở lại Đông cung quá lâu, hắn bị thương trên đầu là sự thật, nhưng điều ngày không thể trở thành lý do để hắn ở lại Đông cung mãi được. Hắn ở trong Đông cung ba ngày là đã đến giới hạn, nếu còn tiếp tục nữa sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cũng may là Lâm Duyệt tự ra tay cũng có chừng mực, vết thương kia nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thật ra cũng chỉ là chảy máu hơi nhiều một chút, băng bó cẩn thận rồi giữ cho không chạm vào nước thì sẽ nhanh chóng lành lại thôi.
Khi Lâm Duyệt rời khỏi Đông cung, Tề Nhiễm không tiễn hắn. Y giữ Lâm Duyệt lại Đông cung đã là phá lệ rồi, nếu còn tự mình đi tiễn nữa thì lại thành ra quá nổi bật. Tuy Lâm Duyệt không quan tâm những điều này, cũng có khả năng đối phó, nhưng Tề Nhiễm vẫn cảm thấy bớt việc nào hay việc nấy.
Cát Tường tiễn Lâm Duyệt ra khỏi cung, Cát Tường làm theo lời dặn của Tề Nhiễm, trước khi đi còn nhét cho hắn một túi bạc. Hoàng đế mở miệng cho phép hắn rời khỏi nhà họ Lâm nhưng lại không ban cho hắn nhà mới, tất nhiên là hắn cần phải tự mình tìm một chỗ ở. Lâm Duyệt cũng không khách sáo, nhận lấy bạc cất vào trong ngực áo.
Lâm Duyệt vốn định đến chỗ môi giới xem thử thế nào, tìm một chỗ ở trước đã. Có điều khi hắn vừa ra khỏi cửa cung thì đã thấy Phỉ Thanh, trải qua nhiều việc như vậy, vẻ mặt của Phỉ Thanh đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng khi thấy Lâm Duyệt thì hắn cũng đảo mắt hai vòng, vẫn toát ra khí chất ăn chơi như ngày xưa.
Phỉ Thanh mời Lâm Duyệt đi Túy Tiên Lâu ăn một bữa, sau khi thức ăn được mang lên hết, Phỉ Thanh vừa uống rượu vừa nhìn Lâm Duyệt đang ăn uống một cách rất lịch sự nhã nhặn, đột nhiên lên tiếng nói: “Là Thái tử thông báo cho ta đến đón ngươi.”
Lâm Duyệt gật đầu đáp: “Ta biết.”
Phỉ Thanh uống cạn rượu trong chén, sau đó lại tự rót cho mình một chén nữa, hắn nói nửa đùa nửa thật: “Tuy ta không rõ vì sao ngươi và Thái tử lại quen biết, nhưng có thể thấy được Thái tử rất xem trọng ngươi. Y rất ít khi nào xem trọng người ngoài, ngươi đừng có phụ lòng Thái tử điện hạ.”
Nếu bình thường có người nói lời này với Lâm Duyệt, hoặc giả người mà Phỉ Thanh nói đến không phải là Tề Nhiễm, Lâm Duyệt chắc chắn không cần suy nghĩ đã đáp trả thẳng thừng rồi. Nhưng nếu đã nói đến Tề Nhiễm, Lâm Duyệt cũng chỉ chậm rãi đáp: “Tất nhiên là vậy, Thái tử điện hạ có ơn cứu mạng với ta, sao ta có thể lấy oán báo ân được.”
Nghe hắn nói vậy, Phỉ Thanh cũng yên tâm rồi, ít nhất thì là vì hiện giờ tạm thời chưa phát hiện ra Lâm Duyệt có ý xấu với Tề Nhiễm.