Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt cười tủm tỉm lại đột ngột nói ra những lời này, cảm thấy mình chẳng khác nào bị người ta lột sạch, bị nhìn thấy hết tất cả bí mật vậy. Nếu Tề Nhiễm không muốn cho Lâm Duyệt phát hiện ra việc này, y hoàn toàn có thể tìm một người lạ mặt đến dẫn dắt Lâm Duyệt mua hoặc thuê lại nhà với giá thấp. Quá trình có thể khó khăn hơn, nhưng tuyệt đối sẽ không để Lâm Duyệt phát hiện ra vấn đề.
Nhưng y không làm vậy mà lại bảo Phỉ Thanh đến tìm Lâm Duyệt, để Phỉ Thanh dẫn hắn đến nhà mới. Ngoài miệng thì y nói không muốn cho Lâm Duyệt biết những việc này là do mình làm, nhưng tiền thức lại biết rõ, với sự thông minh của Lâm Duyệt, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra bất thường trong đó. Cho nên che giấu của y thật ra chẳng phải là che giấu, mà chẳng qua chỉ là quang minh chính đại rồi phủ lên một tấm sa mỏng mà thôi.
Nhưng Tề Nhiễm không nghĩ đến việc Lâm Duyệt sẽ nói thẳng thừng ra như thế, lúc này y cảm thấy vừa hoảng loạn vừa xấu hổ. Y mím môi nhìn Lâm Duyệt, sắc mặt lạnh nhạt mà nói: “Lâm đại nhân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Cô giấu giếm là vì muốn hại ngươi?”
Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm thẹn quá hóa giận rồi nói không lựa lời thì bật cười, hắn chậm rãi bay đến bên cạnh Tề Nhiễm, nhìn thẳng vào mắt y, thong thả nói: “Ta tất nhiên không có ý đó, nhưng biết người làm những việc này là ngươi, ta cảm thấy rất vui.”
Mấy chữ sau cùng hắn nói rất nhẹ, tựa như chưa nói thành tiếng, nhưng Tề Nhiễm vẫn nghe thấy rõ ràng.
Lâm Duyệt chỉ cần nói một câu là những cảm xúc tiêu cực trong lòng y đã tan biến, chỉ còn lại một chút ngượng ngùng. Đối diện với đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười của Lâm Duyệt, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, y dời mắt đi: “Ngươi bị tách ra khỏi nhà họ Lâm, không có chỗ ở, ta…… chỗ đó, ngươi thích là tốt rồi.”
“Rất thích.” Lâm Duyệt nhìn vành tai đã đỏ lên của Tề Nhiễm, thấp giọng nói, có lẽ chính bản thân Tề Nhiễm cũng không phát hiện ra, y cứ vô tình lộ ra vẻ mặt như thế trước mặt hắn. Tề Nhiễm giống một con thú non đối diện với vùng đất chưa biết, y cẩn thận vươn móng vuốt nhỏ, chạm vào hiện thức một chút là lập tức rụt về. Đến khi thấy không có nguy hiểm mới tiếp tục vươn ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Biết rõ trong thế giới chưa biết kia ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, nhưng Tề Nhiễm vẫn muốn đến gần. Hơn nữa khi thấy y che giấu mà để lại vô vàn sơ hở như thế, Lâm Duyệt thấy trái tim mình run lên.
Dù ở hiện đại hay cổ đại, người đối xử với Lâm Duyệt như thế chỉ có một mình Tề Nhiễm.
Tề Nhiễm không biết Lâm Duyệt đang nghĩ gì, Lâm Duyệt thì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào y không rời mắt. Ánh sáng trong đáy mắt hắn thật lạ lẫm, y muốn tránh ra nhưng lại vẫn muốn nhìn thêm một chút nữa, sau cùng chỉ “ừ” khẽ một tiếng.
Lâm Duyệt mỉm cười, hắn tiến lên một bước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người, nói: “Ta muốn cảm ơn em.”
Tề Nhiễm khựng lại, chưa kịp phản ứng lại xem ý nghĩa trong lời nói của Lâm Duyệt là gì thì đã thấy hắn vươn tay bắt lấy tay mình.
Lâm Duyệt kéo y một cái, ôm vào trong lòng. Sau đó hắn hơi cúi đầu, ngay lúc Tề Nhiễm vẫn còn mở to mắt vì quá kinh ngạc, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên từng chút một, đến tận khi hai đôi môi không còn bị ngăn cách.
Tuy Lâm Duyệt không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng hắn đã nhìn nhiều rồi, hơn nữa, bản năng muốn dược thân cận với người kia cũng có khi khó mà diễn tả thành lời được. Không biết đã qua bao lâu, hai người tách ra, Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm đỏ bừng cả mặt vì hành động của mình, tâm trạng vô cùng vui sướng. Tính cách hắn lạnh nhạt, xét về mặt nào đó thì có thể nói là ích kỷ. Hắn có thể kéo giãn khoảng cách với người khác một cách vô hạn, không giao ra trái tim mình, nhưng một khi đã có cảm xúc khác biệt thì lại có thể rút ngắn khoảng cách đến bằng không, biến những gì mình quan tâm thành của mình.
Khi đôi mắt Tề Nhiễm đã khôi phục lại vẻ lý trí, hai tay Lâm Duyệt vẫn còn đang ôm lấy thắt lưng y, khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hai trái tim đang đập rất mạnh. Tề Nhiễm cảm nhận được độ ấm trên tay Lâm Duyệt, trái tim dường như được sưởi ấm, cả người cũng hơi run rẩy, y thấp giọng hỏi: “Ngươi…… ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Lời y nói nghe như đang trách mắng, nhưng hơi thở không ổn định, lại không ẩn chứa sự phẫn nộ, ngược lại nghe vào tai như lời thì thầm.
Lâm Duyệt xoa nhẹ lên má Tề Nhiễm, vừa cảm nhận làn da mịn màng vừa bình thản nói: “Ta tất nhiên biết mình đang làm gì, ta cũng có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nhưng mà, Tề Nhiễm, em có biết mình đang làm gì không? Em có thể gánh vác hậu quả của việc này không?”
Tề Nhiễm dời bước sang một bên, khiến bàn tay của Lâm Duyệt trượt khỏi mặt mình, y thản nhiên nói: “Cô là Thái tử, có hậu quả nào mà không thể gánh vác?”
Lâm Duyệt hỏi: “Dù sau này không có con cháu, phải chịu áp lực từ muôn vạn người cũng được?”
Tề Nhiễm liếc hắn: “Cô không có ý định thần hôn, có con cháu hay không thì đã sao.”
Đương nhiên, nếu chưa từng trải qua một kiếp người thì có lẽ y không dám chắc hoàn toàn về lời này, nhưng đã sống lại một đời, có rất nhiều việc y không còn để tâm đến nữa.
Lâm Duyệt nghe vậy thì bật cười, hắn là người ích kỷ, nếu Tề Nhiễm đã muốn bên hắn nhưng lại lấy vợ sinh con vì áp lực, vậy thì duyên phận của họ cũng sẽ chấm dứt. Hắn rất nhỏ mọn, không thể chấp nhận tình cảm có một chút rạn nứt nào.
Thật ra khi bước ra bước đầu tiên này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến thân phận của Tề Nhiễm, nghĩ đến những gì phải đối diện sau này, nhưng khi thấy Tề Nhiễm đắn đo, tất cả những suy nghĩ kia đều biến mất. Nghĩ những chuyện này có ích gì đâu, con người luôn phải cất bước đi đầu tiên thì mới biết phía sau là khung cảnh ra sao.
Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt, muốn nói nhưng chỉ mấp máy môi mà không cất lời được, Lâm Duyệt biết y đang xấu hổ, bèn nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước đã, vài ngày nữa lại vào cung thăm em.”
Tề Nhiễm