Việc ngoài ý muốn xảy ra khiến mọi người đều đau đầu.
Người khổ nhất có lẽ là Ninh Giang Thành, con sinh sớm ngoài dự định, vợ anh lại bị thương nằm một chỗ.
Cả đêm ở lại bệnh viện Ninh Giang Thành luôn suy nghĩ mình đã làm sai điều gì, phải chi tất cả những điều tồi tệ đổ lên đầu anh cũng được.
Việc gì cứ đổ lên đầu Thẩm Thiên Hương chứ?
Thẩm Thiên Hương mãi mới tỉnh.
Cô tỉnh lại đã thấy mọi người xoay quanh mình, nhìn thấy Ninh Giang Thành với bộ dạng hết sức lo lắng, trông anh xuống sắc biết bao nhiêu.
"Thiên Hương..." Ninh Giang Thành nắm lấy tay cô, anh thật sự lo đến phát điên luôn rồi.
Thẩm Thiên Hương nhìn anh cố cười với anh, cô nhớ lại chuyện xảy ra ở trung tâm mua sắm.
Lúc này cô mới nhớ ra...
"Đứa… đứa bé… con… con của chúng ta..." Thẩm Thiên Hương vội nói, cả cổ họng rất đau phát ra tiếng được đúng là như cực hình vậy.
"Con không sao rồi, con không sao hết." Ninh Giang Thành nói.
"Đứa bé sinh sớm nên sức khỏe rất yếu bác sĩ bảo phải chăm sóc đặc biệt.
Trước mắt chúng ta vẫn chưa thăm con được." Ninh Giang Thành nói thêm để cô yên tâm hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thiên Hương nghe vậy tròn xoe cả hai mắt, chỉ vì cô muốn cứu người mà hại đến con mình rồi.
"Em… em xin lỗi… là do em… là do em..." Thẩm Thiên Hương nói, nước mắt cũng rơi xuống.
Khó khăn lắm mới có đứa con này, cô thân làm mẹ lại xém chút đẩy con mình đến tay thần chết.
Người làm mẹ như cô thật thiếu suy nghĩ.
"Mọi chuyện qua rồi, em tỉnh lại là mừng rồi.
Em nghỉ ngơi tốt đợi con khỏe lại có được không? Sau đó cả nhà chúng ta về nhà." Ninh Giang Thành nhỏ nhẹ nói.
Thẩm Thiên Hương dùng sức gật đầu, anh nói đúng, bây giờ quan trọng nhất là đợi đứa nhỏ khỏe lại.
Cô muốn bế con, muốn lại gần con của mình.
Ninh Giang Thành cứ thế ngồi bên cạnh giường với cô, cô tỉnh lại là anh mừng rồi.
Mọi chuyện cứ để nó qua đi mà thôi.
Cao Mỹ Lệ đứng bên ngoài nhìn vào nhưng lại không có can đảm bước vô.
Từ Minh Triết từ xa tiến đến, anh thấy cô cứ đứng đó nhìn liền hỏi: "Sao em không vào trong?"
"Hả? À ừ… em không muốn phá vỡ không gian riêng của họ." Cao Mỹ Lệ nói.
Từ Minh Triết nhìn vào trong, đúng là hai vợ chồng đang thở phào nhẹ nhõm bên cạnh nhau thật.
Anh nắm lấy tay Cao Mỹ Lệ rồi bảo: "Vậy để ngày mai đến thăm cô ấy có được không?"
"Ừm."
...
Từ Minh Triết lái xe đưa Cao Mỹ Lệ về nhà, ngồi trên xe Cao Mỹ Lệ cứ cúi đầu làm anh để ý tới.
"Em sao vậy? Mấy hôm nay em lạ lắm."
Từ sau chuyện ở trung tâm mua sắm khiến cho Cao Mỹ Lệ ăn không ngon ngủ không yên.
Dường như chuyện đó đã làm cô ám ảnh, khiến cô không thể không lo lắng được.
"Em… em vô dụng quá.
Nếu như lúc đó em có thể làm gì tốt hơn, nhanh trí nghĩ cách giải quyết sẽ không làm cho Thiên Hương bị thương rồi sinh sớm như vậy.
Rõ ràng là ở cùng một chỗ với cô ấy em lại chỉ biết làm ngơ rồi ngồi im đó, em… em cảm thấy có lỗi làm sao." Cao Mỹ Lệ nói.
Từ Minh Triết nghe vậy thở dài, anh nắm lấy tay cô: "Em đừng tự trách mình nữa.
Em không có lỗi, ai ở tình huống đó đều khó giữ bình tĩnh được mà."
"Minh Triết..."
"Chuyện qua rồi em đừng nghĩ nhiều nữa.
Thiên Hương cũng tỉnh lại rồi, điều quan trọng là bây giờ chúng ta đợi con bé và đứa bé khỏe lại sớm rồi xuất viện có được không?" Anh xoa đầu cô nói.
Nghe được những lời anh an ủi Cao Mỹ Lệ cũng yên tâm hơn một xíu.
Cô gật đầu, Từ Minh Triết mỉm cười rồi quay sang thắt dây an toàn cho cô.
"Mình về nhà thôi."
...
Thẩm Thiên Hương tỉnh lại rồi khiến mọi người mừng biết bao nhiêu.
Ninh Giang Thành luôn ở bệnh viện chăm sóc cho cô, cô cũng ngoan ngoãn tích cực nghỉ ngơi thật tốt để bản thân khỏe nhanh hơn.
"Giang Thành, em muốn đi