Thẩm Thiên Hương nghe hai chữ ông ngoại từ miệng con mình nói ra thật chói tai làm sao.
Ông ngoại sao? Thẩm Đại Hải thật xứng à?
Biết con gái mình đang nổi giận, Thẩm Đại Hải kéo Ninh Tường Gia lại: “Thằng bé chỉ lỡ miệng con đừng trách móc, nó còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện.”
“Sau này không được gọi ta là ông ngoại có biết không?” Thẩm Đại Hải vỗ vai Ninh Tường Gia nói.
“Nhưng mà…” Ninh Tường Gia ngẩng đầu nhìn ông.
“Mẹ… thật ra…”
“Đủ rồi mẹ không muốn nghe gì hết.” Thẩm Thiên Hương quay mặt đi, cô mới tỉnh lại thật sự không muốn nổi nóng một chút nào.
Thẩm Đại Hải hiểu mình không thể ở lại đây thêm một chút nào nữa, ông thở dài vỗ vai cháu mình rồi nhìn cô: “Con không sao là tốt rồi, con nghỉ ngơi đi, đừng vì ba mà không vui nữa.”
Nói xong ông quay lưng rời đi, Ninh Tường Gia đứng im nhìn ông ngoại lẻ loi bước đi.
Thằng bé quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ… mẹ vẫn còn giận ông ấy đến vậy sao?”
“Con không hiểu được đâu.”
“Đúng… con không hiểu… con cũng không muốn hiểu…”
Nói rồi Ninh Tường Gia vội chạy theo Thẩm Đại Hải để lại cô ở đó một mình, Thẩm Thiên Hương nhìn theo thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng là sao đây chứ? Đến thăm bệnh hay khiến cô bệnh tình trở nặng thêm đây?
Ninh Tường Gia vội chạy theo Thẩm Đại Hải: “Ông ngoại, ông đợi cháu với…”
Thẩm Đại Hải nghe tiếng cháu mình thì dừng chân lại: “Sao con không ở lại với mẹ mình hả?”
“Mẹ cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ, con muốn đi cùng ông.
Ông ngoại…” Ninh Tường Gia mỉm cười, cậu nắm lấy tay ông.
Thẩm Đại Hải nhìn cháu mình rồi mỉm cười, ông bế thằng bé lên.
“Ông đưa cháu đi ăn kem nhé?”
…
Công viên.
Thẩm Đại Hải ngồi nhìn Ninh Tường Gia đang cầm cây kem ăn ngon lành, ông nhìn li cà phê trên tay rồi thở dài.
Cứ nghĩ đến thăm cô sẽ suôn sẻ nào ngờ lại khiến con gái nổi nóng hơn.
Ông tốt hơn là không nên xuất hiện trước mặt con gái mình thì hơn.
“Ông ngoại, cuối cùng ông đã làm gì mà mẹ cháu lại giận ông như vậy?”
Thật ra Ninh Tường Gia đã chú ý đến Thẩm Đại Hải sau những lần gặp mặt, cậu cũng không hiểu rõ quan hệ của ông và gia đình mình như thế nào.
Chỉ là mấy hôm nay khi nghe tin mẹ gặp chuyện ông đã hết sức lo lắng chạy đến Ninh gia tìm Ninh Giang Thành hỏi thăm tình hình, vì vậy cậu mới biết được đây chính là ông ngoại của mình.
Không biết trước kia có chuyện gì, nhưng lúc này một đứa bé như Ninh Tường Gia vẫn có thể nhìn rõ được ông lo lắng cho mẹ mình như thế nào.
Mấy ngày mẹ hôn mê và nhập viện, cậu đều thấy bóng dáng ông ở loanh quanh bệnh viện, chỉ dám đứng bên ngoài nhìn vào chứ không dám lại gần.
Vì vậy khi nghe tin mẹ mình tỉnh lại, Ninh Tường Gia đã tìm cách liên lạc với Thẩm Đại Hải và hỏi ông có muốn đến thăm mẹ hay không.
“Ông làm nhiều việc có lỗi với bà ngoại và mẹ con, vì vậy mẹ con rất hận ông.” Thẩm Đại Hải nói.
“Thật sự không thể bỏ qua sao?” Ninh Tường Gia ngây thơ hỏi.
“Có lẽ là như vậy.
Nhưng thật ra cũng đúng thôi, là do ông hết… ông là người có lỗi nhiều nhất mà, ông sai, ông làm tổn thương mẹ con rất nhiều lần.” Thẩm Đại Hải gượng cười nói.
“Mẹ luôn tỏ vẻ không vui khi thấy ông…” Ninh Tường Gia nói nhỏ.
Thẩm Đại Hải vẫn