“Nhưng mà… tôi có một điều kiện.” Từ Minh Triết bỗng nói.
“Hả?” Cao Mỹ Lệ còn đang vui mừng anh đồng ý giúp mình, nghe hai chữ nhưng mà liền thấy hoảng sợ, không lẽ anh lật mặt muốn thay đổi ý rồi?
“Phải đợi Thiên Hương sinh đứa nhỏ ra đã, tôi không muốn hại đứa bé.” Từ Minh Triết nói.
“Cái gì chứ?” Cao Mỹ Lệ bất người, đã hại người anh ta còn phân biệt phụ nữ trẻ nhỏ sao? Cái cô muốn là cả hai mạng người cơ mà…
“Tôi nói rồi, đừng làm trái lời tôi.” Từ Minh Triết đẩy Cao Mỹ Lệ rồi đứng lên rời khỏi phòng ngủ.
Cao Mỹ Lệ ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu nhìn anh đang bước ra cửa kia, người đàn ông này bị gì vậy chứ?
Từ Minh Triết xuống vườn hoa nhà mình.
Anh đứng đó ngắm trăng đêm nay, nhớ lại những kí ức lúc nhỏ mình từng trải qua, anh nhắm mắt lại, anh có thể làm hại ai… nhưng những đứa trẻ vô tội anh nhất định sẽ không động đến.
Từ Minh Triết quay lưng đi, anh có thể đáp ứng Cao Mỹ Lệ nhưng anh sẽ không vì yêu mà mù quáng không tìm được lối ra.
...
Sau cuộc gọi kia, Từ Minh Triết đặc biệt mời Thẩm Thiên Hương và Ninh Giang Thành đến show diễn thời trang của mình.
Ninh Giang Thành cũng muốn gặp người đàn ông này nên cũng đồng ý đi theo cô.
Quả nhiên là nhà thiết kế nổi tiếng, những người tham gia sự kiện hôm nay toàn là người có tiếng mà thôi.
Hôm nay rất đông người, lòng Thẩm Thiên Hương háo hức rất muốn đến đây xem.
Bao lâu không gặp lại Từ Minh Triết, bây giờ cô lại có thể ngồi xem những thiết kế của anh ấy, nhìn xem anh ấy thành công như thế nào cô thật sự rất vui.
Cô cũng đã nghe chồng mình nói Từ Minh Triết là nhà thiết kế nổi tiếng, cô đã lên mạng tìm thử và không ngờ anh lại tài giỏi đến như vậy.
Trách cô bình thường không để tâm đến mấy cái này, nếu không đã gặp lại anh sớm hơn rồi.
Từ Minh Triết sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt cho Thẩm Thiên Hương và Ninh Giang Thành.
Nhìn cả hai vợ chồng bước xuống xe, anh đi đến: “Thiên Hương.”
“Anh Minh Triết.” Thẩm Thiên Hương vui vẻ chào anh, Ninh Giang Thành đứng bên cạnh cũng nở nụ cười nhìn theo.
“Đây là?” Từ Minh Triết đảo mắt nhìn qua.
Vốn anh đã biết rõ đây là ai nhưng vẫn giả vờ hỏi đến.
“Anh ấy là Ninh Giang Thành, là chồng của em.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười nói.
“Vậy sao, chào anh.” Từ Minh Triết đưa tay ra.
Ninh Giang Thành cũng hiểu ý, cả hai bắt tay rồi chào hỏi nhau.
“Trợ lý Lương.” Từ Minh Triết xoay người lại gọi.
“Vâng?” Trợ lý của anh chạy đến.
“Đưa cả hai người họ đến chỗ ngồi tôi đã sắp xếp sẵn đi.” Từ Minh Triết nói.
“Chỗ ngồi?” Thẩm Thiên Hương không hiểu.
“Biết em và ông xã của mình sẽ đến nên anh đặc biệt chọn vị trí đặc biệt cho cả hai, em đi cùng cô ấy nhé.” Từ Minh Triết xoa đầu cô rồi bảo.
Hành động này khiến cho Ninh Giang Thành không vui chút nào.
Anh nắm lấy tay cô, trong lòng hậm hực đi theo trợ lý Lương kia tiến vào bên trong.
Thẩm Thiên Hương vẫn không chú ý đến ông chồng của mình đang nổi giận kia, cô ngồi ngây ngô nhìn mọi thứ xung quanh.
Ở đây thật sự hoành tráng, Ninh Giang Thành cũng không muốn làm cô mất vui nên chỉ im lặng, người đàn ông này… Từ Minh Triết có gì đó rất lạ.
Buổi diễn bắt đầu, Thẩm Thiên Hương ngồi bên dưới nhìn rất trầm trồ, Ninh Giang Thành thì làm gì có tâm trạng xem, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đủ mọi chuyện trên đời.
Anh đảo mắt, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
“Anh sao vậy? Sắc mặt anh không được tốt cho lắm.” Thẩm Thiên Hương quay sang thấy vậy liền