Thẩm Hưng đồng ý với Lâm Nhu Nhi, anh cùng cô đến bệnh viện thăm Thẩm Đại Hải.
Khi cả hai đến ông vẫn chưa thức, quản gia đứng bên cạnh bảo: “Từ lúc phu nhân rời đi, ông ấy chỉ một mình.”
Thẩm Hưng im lặng, Lâm Nhu Nhi ngồi trên xe lăn xoay đầu nhìn anh.
“Ông chủ ăn rất ít, dường như là không ngủ, ngày ngày cứ như thế nên cơ thể đã suy nhược rồi.
Tuổi cũng đã lớn, tôi mong cậu chủ và Thẩm tiểu thư có thể suy nghĩ lại, cho dù ông ấy có làm gì tồi tệ với cô cậu nhưng ông chủ cũng là ba của hai người.” Quản gia nói.
Thẩm Hưng siết chặt tay, Lâm Nhu Nhi vội nói: “Hưng…”
“Anh không sao.” Thẩm Hưng đáp.
“Chúng tôi về trước, khi ông ấy dậy thì hãy gọi cho tôi.
Nếu tối tôi rảnh sẽ quay lại thăm ông ấy.” Thẩm Hưng bảo, anh đẩy xe đưa Lâm Nhu Nhi rời đi.
Quản gia đứng đó nhìn cả hai đi càng lúc càng xa, ông thở dài đẩy cửa vào phòng bệnh.
“Ông chủ, không phải ông rất mong cậu chủ và tiểu thư đến thăm mình lắm sao?” Quản gia nói.
Thẩm Đại Hải mở mắt ra, ông vốn không ngủ, chỉ là không có can đảm đối diện với con mình nên mới giả vờ như vậy.
Ông chống tay ngồi lên rồi nhìn quản gia: “Tôi không có can đảm đối mặt với thằng bé.”
“Ông chủ…”
“Tôi biết ông lo lắng cho tôi, nhưng quản gia… tôi là ba của hai đứa nhỏ, nhưng lại là người luôn mang đến đau khổ cho chúng nó.
Tôi… không xứng làm ba.” Thẩm Đại Hải nói.
Ông nhớ lại lúc Lệ Nha lâm bệnh, ông lại bỏ mặc bà ấy, để con gái còn đang tuổi ăn tuổi lớn tự thân vận động cố hết sức mình chăm sóc cho bà ấy.
Ông thân làm ba làm chồng lại không bảo vệ được hai mẹ con họ.
Cũng như người vợ chính thức của ông và Thẩm Hưng, ông cũng không làm tròn bổn phận của mình.
Cuối cùng ông vừa tham lam lại ích kỉ, bản thân muốn ôm trọn mọi thứ.
Cái kết lại chẳng có ai bên cạnh ông nữa.
Quản gia thở dài, ông kéo ghế ngồi xuống: “Ông chủ, chúng ta đã già rồi, sống cũng không được bao lâu nữa đâu.”
“Tôi biết chứ.
Có lẽ đây cũng là cái giá tôi phải trả cho sự tham lam và ích kỉ của mình bao năm qua.
Đến cuối tôi chính là kẻ cô đơn nhất.” Thẩm Đại Hải bật cười nói.
“Ông chủ…”
“Cảm ơn ông, cũng may còn có ông không bỏ tôi.” Ông nhìn quản gia nói.
“Ông chủ, tôi đã làm việc cho Thẩm gia rất lâu rồi mà….” Quản gia đứng dậy.
“Ông chủ, tôi khuyên ông nếu được hãy nói lời xin lỗi đến hai người con của mình.
Dù sao đều là người một nhà cả.”
…
Ninh gia.
Thẩm Thiên Hương ngồi bệt dưới sàn, cô sắp phát điên lên rồi, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện của Thẩm Đại Hải.
Cô nhốt mình trong phòng cả ngày khiến cho tất cả lo lắng, Ninh Giang Thành đang làm việc cũng phải bỏ dở để chạy về nhà xem cô có làm sao không.
“Thiên Hương em mở cửa cho anh đi…” Ninh Giang Thành đứng bên ngoài gõ cửa nói.
Con trai và ba mẹ anh đứng nhìn, bọn họ đã cố gắng năn nỉ cô ra ngoài nhưng Thẩm Thiên Hương một câu cũng không đáp.
“Mẹ đã gọi con bé rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy ai đáp.” Ninh phu nhân lên tiếng bảo.
Ninh Giang Thành thấy thế càng lo lắng hơn: “Thiên Hương, em không mở cửa anh phá cửa xông vào đấy.”
Bên trong vẫn im lặng, Ninh Giang Thành dùng sức phá cửa rồi chạy vào bên trong.
Thấy cô ngồi một góc, anh dừng chân lại.
“Thiên Hương.” Anh gọi tên cô.
Anh biết cô đang mang thai, cảm xúc lẫn lộn khó kiềm chế.
Thêm việc của Thẩm Đại Hải đến tai cô nhất định cô rất lo lắng, vừa lo cũng như hận người ba đó của mình.
Ninh Giang Thành nhẹ nhàng từ từ tiến lại chỗ cô, anh chạm nhẹ lên vai Thiên Hương: “Đừng sợ, có anh đây.”
Anh ngồi xuống rồi ôm lấy cô vào lòng.
Thẩm Thiên Hương như được giải thoát, cô nắm lấy áo anh.
“Anh biết em