Editor: Đông Vân Triều
Đương lúc hai người giao lưu hữu hảo, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu đau thảm thiết, thành công cắt ngang câu chuyện của họ.
Tạ Trì An bước vội đến bên cửa sổ, xốc rèm lên một chút.
Cậu thấy một nam sinh đang điên cuồng quơ dao phay, chém về phía nữ sinh xinh đẹp khác.
Nữ sinh đã trúng liên tiếp vài nhát, cả người đẫm máu, một bên cánh tay còn đứt lìa.
Ước lượng lượng máu túa ra, cậu biết cô gái ấy không thể cứu nổi nữa.
Vở kịch máu tanh này thu hút được rất nhiều khán giả âm thầm quan sát trong tối, nhưng chẳng mấy ai lòng sinh không đành, càng đừng nói đến việc ra tay cứu giúp.
Thứ bọn họ đang nhìn bây giờ không phải là một người đang sống sờ sờ, mà là một đối thủ cạnh tranh sẽ tước đi quyền được sống của bọn họ.
Kẻ thở được đến ngày thứ tư không bao giờ có một trái tim lớn.
Nhìn những người bạn ngày thứ ba tay không nhuốm máu đồng loạt bị nổ chết, họ không hề nghi ngờ năng lực của kẻ chủ mưu sau màn.
Vậy nên luật đầu tiên "Sau bảy ngày bất phân thắng bại, xử toàn quân bị diệt", họ thật không dám quên.
Toàn quân bị diệt mang ý nghĩa như thế nào? Là nếu đến ngày cuối cùng rồi mà còn hơn một người sống, tất cả bọn họ sẽ phải chết hết, đúng chứ?
Chỉ cần một lần được nhìn thấy gió tanh mưa máu lúc xử quyết, chẳng ai muốn mình cũng sẽ trở thành một bãi thịt vụn lẫn lộn bùn đất như thế.
Đã như vậy...!chi bằng giết!
Mình giết bao nhiêu hay bấy nhiêu, không giết được thì cũng phải ngóng xem người khác xử lý thêm mấy đối thủ.
Giờ phút này, đồng cảm là thứ vô dụng nhất, lương thiện là tìm đường chết, mềm lòng là bùa đòi mạng.
Từ đây, những con người bình thường trong thế giới người ám này, bắt đầu trở nên vặn vẹo, xấu xa.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nữ sinh máu me be bét tắt thở ngã xuống sàn, còn gã kia cầm dao phay nhiễu máu chạy vội về phía khác của hành lang.
Tạ Trì An buông rèm, quay lại lắc đầu khe khẽ với hai người trong phòng.
Từ tiếng gào thống thiết ngoài kia, Phong Minh và Phương Tư Kỳ đã đại khái đoán ra đang có chuyện gì, không ai hỏi han câu nào.
Cơ thể Phương Tư Kỳ run nhẹ: "Lại có người chết..."
Cô cuống quít vặn nắp bình giữ nhiệt ra, rót cốc nước định uống một hớp lấy lại bình tĩnh, lúc đưa tới bên miệng lại dừng.
Nước trân quý tới mức nào.
Không biết có bao nhiêu người ngấp nghé, thế mà cô cứ tuỳ tiện lấy ra trước mặt hai kẻ xa lạ như vậy.
Phương Tư Kỳ do dự, lại cầm lên hai chiếc cốc dùng một lần, chia nước của mình thành hai phần đều nhau rót vào trong cốc, cô dè dặt nhìn về phía hai người: "Ở bên ngoài lâu như vậy các cậu có khát không? Tôi chỉ có chút này...!Các cậu muốn uống không?"
Cứ thế, cô định tặng hết bình nước của mình cho hai người họ, không biết là do cô vốn vô tư, hay đang mưu cầu quyền tự vệ.
Dù sao thì hiện tại có kẻ dám giết người cướp nước cũng là chuyện bình thường.
"Không cần." Tạ Trì An từ chối nhã nhặn.
Cậu không cần thiết phải đoạt số nước ít ỏi này của người ta làm gì.
Phong Minh cũng đáp: "Đúng đó, cậu vẫn nên giữ bình nước ấy cho bản thân thì hơn."
"Không không, các cậu uống đi." Phương Tư Kỳ giãy nảy, "Các cậu cần hơn tôi."
"Thật sự không cần đâu mà." Phong Minh rất nho nhã lễ độ.
"Các cậu cần!!" Giọng của Phương Tư Kỳ nghe như sắp khóc đến nơi vậy.
Không cần nước thì cần cái gì? Mạng của cô sao!
Đôi mắt sắc bén của Tạ Trì An sâu không lường được.
Cậu đột nhiên chú ý tới bờ môi nứt toác vô lý trên khuôn mặt Phương Tư Kỳ.
Cô có nước, vì sao lại để mình khát tới mức độ này? Chẳng nhẽ do không nỡ uống? Đã không nỡ, sao lại còn hào phóng cố nhồi nhét hết sạch cho hai người họ?
"Vậy cảm ơn." Cậu nhận lấy cốc nhựa, đầu hơi cúi, cánh môi nhạt màu nhấp lên miệng cốc.
Cuối cùng Phương Tư Kỳ cũng thở ra được một hơi.
Tạ Trì An hơi ngước mắt, lúc dòng nước trong suốt không màu không mùi này sắp chảy vào khoang miệng cậu, mắt cậu xuyên qua thành cốc, lia về phía Phương Tư Kỳ cực nhanh.
Mười ngón tay của Phương Tư Kỳ cuộn chặt lại, ánh mắt cô nhìn cậu có vẻ rất khẩn trương và...!chờ mong.
Cô hi vọng cậu uống hết cốc nước này.
Phương Tư Kỳ phát giác được Tạ Trì An đang nhìn qua đây, cô cuống qut dời mắt.
Cùng lúc đó, Tạ Trì An đặt cốc nước xuống mặt bàn, nước bên trong một giọt cũng không thiếu.
Phương Tư Kỳ cố nặn ra một nụ cười: "Sao, sao không uống nữa?"
Tạ Trì An nhìn cô, ngữ điệu không cao không thấp, vừa đủ để lòng Phương Tư Kỳ kinh hãi không yên.
"Có phải cậu bỏ thêm gì bên trong không?"
Phương Tư Kỳ cứng đờ cả người: "Cậu, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi có lòng tốt đưa nước cho các cậu, vậy mà các cậu lại ác ý xuyên tạc thế sao?"
"Không nói hả?" Tạ Trì An lập tức rút khúc lao trong balô ra xoay xoay trong lòng bàn tay, mũi lao nhọn hoắt dừng lại đúng lúc chĩa vào mặt Phương Tư Kỳ.
"Không nói thì tôi để cậu uống hết, kết quả cũng giống vậy cả thôi." Tạ Trì An ngước mắt mà cười.
Phong Minh thấy thế, cũng móc dao gọt trái cây trong túi ra, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Thoáng chốc mặt Phương Tư Kỳ xám ngoét lại như màu đất.
"Tôi nói! Là thuốc ngủ!" Phương Tư Kỳ khóc nức lên thành tiếng.
Cô sợ quá, cô không biết liệu hai người này có giết chết cô không.
Cô không nên dẫn sói vào nhà mới phải!
Phong Minh hỏi: "Sao cậu lại có thuốc ngủ?"
"Tôi tự tích góp..." Phương Tư Kỳ ôm mặt.
Những viên thuốc ngủ này, cô vốn định dùng để kết thúc cuộc sống của chính mình.
Dung mạo Phương Tư Kỳ bình thường, thành tích bình thường, gia cảnh bần hàn, tính cách quái gở.
Ở lớp không vui vẻ với ai, tự ti mặc cảm, người thì lúc nào cũng âu sầu, u ám.
Ngoại trừ người bạn cùng lớp Đồng Dập Huy, cơ bản không ai chịu hòa nhã với cô.
Nhưng cô cũng chẳng ưa Đồng Dập Huy, nhà Đồng Dập Huy còn nghèo hơn nhà cô cơ mà, đó cũng là điều duy nhất khiến cô cảm thấy mình ưu việt hơn người.
Cô không thích thấy Đồng Dập Huy khổ hơn cô, nhưng lại sống khoái hoạt hơn cô, nhân duyên tốt hơn cô, thành tích cũng cao hơn cô, vì sao cơ chứ?
Phương Tư Kỳ hãm sâu trong cảm giác rấm rức vô lý ấy, tự đâm đầu vào ngõ cụt, cả ngày chỉ biết hận mình được sinh ra, hận mình không chết đi.
Cô lấy lý do đêm ngủ không yên giấc để nhờ bác sĩ kê thuốc ngủ, hai viên rồi lại hai viên, còn chạy tới tất cả các hiệu thuốc lớn nhỏ trong thành phố, cuối cùng cũng tích đủ lượng thuốc ngủ uống vào là chết.
Cô định t* tử trong tuần này, ở ngay trong trường.
Ngày thường không được ai để mắt, cô chết đi rồi sẽ có được sự chú ý của tất cả mọi người! Nhưng đến giờ đã định, cô lại không dám.
Cô rót nước nóng đầy bình, dốc toàn bộ thuốc ngủ vào rồi khuấy tan.
Nhưng