Editor: Đông Vân Triều
Trên tầng Hai dãy phòng đào tạo, đôi nam nữ chạm mặt Tạ Trì An ban sáng đang trốn trong góc ngoặt hành lang.
Mà phía sau bọn họ chỉ có con đường chết.
"Tên điên cầm dao phay chết tiệt!" Nữ sinh nghiến răng nghiến lợi xỉ vả, "Sao hết lần này tới lần khác cứ chạy vào tòa nhà này cơ chứ!"
Nam sinh đặt ngón trỏ sát bên môi nữ sinh, ra hiệu im lặng.
Họ không có vũ khí mạnh như đối phương, chỉ có thể dùng mưu.
Nữ sinh nhăn mày thiếu kiên nhẫn, nam sinh vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
Diệp Trạch Hạo lớp 12-3 và lớp Diệp Trạch Ngữ lớp 12-9, trong trường hiếm có người biết hai người họ là anh em sinh đôi.
Hai đứa trẻ sinh đôi khác trứng thường không có vẻ ngoài giống nhau, càng đừng nói đến sinh đôi một nam một nữ.
Tuy hai người đều tương đối thanh tú nhưng đem đến hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Họ Diệp không tính là hiếm thấy, chẳng ai lại nghĩ hai người họ có cùng huyết thống, dẫu có ngẫu nhiên thấy họ đi cùng nhau sau khi tan học cũng chỉ tưởng là một đôi yêu nhau.
Gần như ngay từ lúc mọi chuyện bắt đầu hỗn loạn, Diệp Trạch Hạo đã tìm đến em gái mình.
Hai người không ai lương thiện, một khi liên thủ thì rất khó đối phó.
Thể chất không tệ, tâm địa đủ cứng, trong vòng ba ngày đã tìm thấy mục tiêu giết người, mỗi người xử một, còn cướp lấy đồ ăn của nạn nhân.
Nhưng chút đồ ăn này đối với hai người cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Bây giờ bụng đói cồn cào, thể lực chẳng còn lại bao nhiêu, đối đầu với tên điên cứ gặp người là chém kia chắc chắn không có phần thắng.
Vũ khí của họ chỉ vỏn vẹn một cây gậy bóng chày, đỡ một nhát dao thôi là đứt.
Tiếng đế giày va chạm với mặt sàn bóng loáng, tiếng "cộp cộp" rợn gáy vang vọng khắp hành lang dài dằng dặc, gã từng bước tới gần góc rẽ nơi hai người ẩn núp.
Đó là một tên béo điên loạn cầm dao phay dính máu, máu nhỏ tí tách xuống đất.
Đôi mắt hí của gã đảo qua đảo lại như rang lạc.
Chỉ cần phát hiện ra mục tiêu, gã sẽ lập tức chặt người đó thành thịt muối.
Thình thịch, thình thịch...!
Tiếng tim đập dồn của ai đó.
Hai mắt Diệp Trạch Ngữ mở lớn hết cỡ, quăng ánh nhìn lo lắng về phía Diệp Trạch Hạo - gã tới rồi.
Diệp Trạch Hạo vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên trán đã bán đứng cậu.
Bỗng nhiên ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc tủ treo tường đựng bình cứu hỏa.
Búa phá kính tủ đã bị người khác lấy mất, nhưng Diệp Trạch Hạo có gậy bóng chày.
Nhờ ơn ngày trước trường có tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy, Diệp Trạch Hạo đã biết cách sử dụng bình cứu hỏa.
Vấn đề hiện tại là thời gian quá cấp bách.
Trước lúc gã đồ tể kia đi dọc hành lang tới đây, phải dùng gậy bóng chày phá vỡ tủ kính, lấy bình cứu hỏa ra, lắc đều ba đến bốn lần, giật chốt hãm kẹp chì, bóp van bình.
Mà từ lúc nghe thấy tiếng kính vỡ, chắc chắn tên đồ tể kia sẽ bắt đầu chạy tới như điên...!
Có kịp không?
Tất cả trăn trở chỉ xoay vần trong tích tắc, Diệp Trạch Hạo đã giơ gậy bóng chày lên, vụt thật mạnh vào tủ kính chứa bình cứu hỏa.
"Oành!" Tiếng kính vỡ cực kỳ vang dội, gã nghe thấy rồi, lập tức lấy đà phi tới, mấy mét đường mà gã mất chưa tới ba giây, dao phay trong tay đã giơ cao quá đầu.
Ngay tại khúc ngoặt định mệnh ấy, đột nhiên một nam sinh lao ra, phun thẳng bình cứu hỏa vào mắt gã.
Chất bọt xám trắng đến ào ào như nước lũ, ộc thẳng vào mắt mũi gã, làm gã phải không ngừng cho tay lên vuốt mặt.
Diệp Trạch Hạo nắm chắc thời cơ, kéo Diệp Trạch Ngữ chạy đi.
Gã đồ tể điên tiết vung dao tới lui, đáng tiếc chẳng chém được gì.
Chờ tới lúc khí CO2 lắng xuống, hành lang đã trốn trơn.
Một mình gã đứng trân trân tại chỗ, nhìn chiếc bình cứu hỏa ném dưới đất, mắt long sòng sọc vì tức giận.
-
Phương Tư Kỳ chết đi một cách đau đớn, hai người gần như chứng kiến từ đầu đến cuối, cô giãy giụa, cô run rẩy, cô tuyệt vọng, cô dần mất đi sự sống.
Tạ Trì An cũng trưng khuôn mặt chẳng bận tâm suốt khoảng thời gian đó, giống như chết trước mắt cậu không phải là người mà là một con kiến, và cũng giống như con kiến sắp chết này không phải do tự tay cậu nghiền chết.
Cậu giết người không chút sợ hãi cũng không chút nào sảng khoái.
Cậu không phải quần chúng bình thường, cũng không phải biến thái vặn vẹo, không phải Chúa cứu thế, cũng không phải đao phủ ác độc.
Cậu chẳng biểu lộ gì, ngoại trừ bình tĩnh, vẫn là bình tĩnh.
Như một đầm lầy tù đọng không gợn sóng, một loại máy móc tinh vi không có tình cảm.
Phong Minh hợp thời bày ra vẻ bối rối: "Trì An, hình như...!không hay lắm đâu.
Cậu không cần phải giết cậu ấy." Lúc Tạ Trì An cứng rắn đổ nước vào miệng Phương Tư Kỳ, lúc Phương Tư Kỳ vật vã dưới đất chờ chết thì Phong Minh chả ra ngăn cản, tại gã còn đang bận làm bộ bị dọa sợ điếng người đó mà.
Bây giờ Phương Tư Kỳ chết hẳn, gã mới như ngộ ra, ra vẻ không đành lòng.
"Cô ta vừa định giết chúng ta đấy, cậu còn cảm thấy không cần ư?" Tạ Trì An hỏi ngược lại.
Phong Minh không đáp.
Lòng gã còn nhủ cần quá đi ý chứ.
May là Tạ Trì An đã giải quyết xong Phương Tư Kỳ, gã đỡ phải ra tay.
Sao Phong Minh có thể bỏ qua cho kẻ muốn hại chết mình đây?
Đúng Mười hai giờ trưa, đài phát thanh phiền não lại om sòm, người sống nghe thấy mà muốn đấm cho mấy phát.
"Kiểm tra qua thì thấy có rất nhiều người chơi không chịu di chuyển trong thời gian dài, do đó ta bổ sung thêm một quy tắc nữa: Trừ khoảng thời gian nghỉ ngơi từ Chín giờ tối đến Sáu giờ sáng hôm sau, người chơi không chịu thay đổi tọa độ mỗi hai giờ, không vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu sẽ bị xem là người chơi tiêu cực.
Lần thứ nhất cảnh cáo bằng điện giật, lần thứ hai trực tiếp bị loại, xử quyết tại chỗ.
Nói nhỏ cho mà biết này, quy tắc đây là để nhằm vào lũ đã mất năng lực hành động đấy."
Câu tóm gọn cuối cùng của nó còn rất nhân tính hóa, nhắc đến đầy đủ những người đang bị trói, bị nhốt, bị đánh gãy chân...!trong trường.
...!
Nhân tính hóa c*t á! Còn có nhân tính không! Đây là quy tắc mả mẹ gì không biết! Căn bản là muốn ép bọn họ tìm chết mà!
Những tiếng oán thán, phẫn nộ dậy trời qua đi, chỉ còn sót lại đáy lòng nguội ngắt.
Đúng vậy thì sao, không phải ngay từ đầu kẻ chủ mưu đã muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sau?
Ác ý của nó, Tạ Trì An quen rồi, nói thật nếu kẻ chủ mưu không đưa ra quy tắc mới này cậu mới thấy lạ.
Chạy bo cũng có có chạy bo THIS chạy bo THAT, sẽ có người giả làm đà điểu khóa mình trong một phòng không chịu ra.
Trừng phạt người chơi tiêu cực chỉ là bước tiếp theo trong quá trình bài trừ khả năng may mắn