Editor: Đông Vân Triều
"Chẳng phải ác quỷ ở ngay đây sao?"
Thiếu niên thờ ơ ngồi dựa lưng vào ghế xoay, ngữ khí hời hợt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đối diện.
Chẳng biết "ác quỷ" trong lời cậu là bản thân mình, hay là con rắn độc Phong Minh phía trước.
Mặt cười của Phong Minh cứng đanh lại, gã sửa miệng rất mau: "Đúng đó, ác quỷ lớn nhất chính là kẻ chủ mưu."
Tạ Trì An cười nhạt, cậu khép mi, ngầm chấp thuận câu trả lời của Phong Minh.
Trong khoảnh khắc đó, mắt Phong Minh tối hẳn.
Tạ Trì An đây là đang nghi ngờ gã à?
Lại nói, cứ tò tò theo Tạ Trì An cũng không phải là cách.
Tạ Trì An một mực đề phòng gã, mà gã cũng không có thời gian đi diệt trừ những đối thủ khác.
Xem ra phải thay đổi sách lược thôi.
Tạ Trì An tính đóng đô ở đây đủ hai giờ để nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hiển nhiên có kẻ không cho cậu cơ hội này.
Mới mười lăm phút trôi qua, ngoài hành lang đã vang lên tiếng hét thất thanh.
Có âm thanh bước chân dồn dập tới gần, người đó thử đẩy cửa mấy lần mà không được, đành điên cuồng nện vào ván cửa đối diện Tạ Trì An mà kêu la: "Cứu với! Mở cửa ra! Tôi biết có người ở trong mà, tôi sẽ không làm tổn thương cậu...!A!!!"
Giọng người kia im bặt.
Hẳn là kẻ phía sau đã đuổi tới rồi.
Cách một cánh cửa, có hai người đang đứng.
Tạ Trì An chậm rãi đứng dậy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hung thủ giết người kia cũng đang ở ngoài cửa.
Cửa sổ phòng làm việc này bị tường chặn kín, cậu hoàn toàn không có đường lui.
Ngoài cửa, thiếu nữ tóc dài đứng im, tay lăm lăm cây kéo.
Tư Đồ Nguyệt săm soi cánh cửa hồi lâu rồi quay người đi lên tầng Hai.
Nơi cầu thang lên tầng Hai vắt ngang một bộ thi thể của đàn ông, cổ có vết thương trí mạng, hình như hung khí là dao phay.
Cổ tay còn bị bẻ gãy, máu lênh láng đầy đất.
Tư Đồ Nguyệt hơi nghiêng đầu, không định dùng thang bộ nữa mà trực tiếp lật người nhảy qua lan can.
Đúng lúc này cửa chính tầng Một khu đào tạo bật mở, một đống người tràn vào.
Bởi vì khu dạy học bên kia có một thằng điên.
Mặc dù bây giờ dưới gầm trời này ai còn sống cũng điên hết rồi.
Nhưng kẻ điên nhất giữa một lũ điên vẫn khiến người ta sợ hãi từ tận tâm can.
Ngô Thịnh Hùng "đại khai sát giới" ở khu dạy học, khiến đại đa số người không thể không di chuyển trận địa, chạy đến dãy phòng đào tạo.
Kẻ địch gặp nhau, người người đỏ mắt, lại thêm mộtt trận gió tanh mưa máu nữa.
Không biết bên ngoài chém giết bao lâu, Tạ Trì An ngồi trong phòng nghe rõ mồn một bấy lâu, cậu không ngủ nổi.
Một giấc ngủ trưa cũng không để cho người ta yên nữa!
Đến tận khi trận chiến bên ngoài bước đến hồi kết thúc, hai giờ nghỉ ngơi của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu.
Tạ Trì An không biết hiện tại bên ngoài còn có ai và có bao nhiêu người.
Bất kỳ kẻ nào có thể sống sót qua cuộc chiến thì chắc chắn không kém cạnh cậu là bao.
Phong Minh rón rén mở hé cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài.
Gã chỉ lướt qua đúng một giây rồi lập tức khép lại.
"Trì An, có rất nhiều người bên ngoài." Gã nói trong căng thẳng.
Ngoài những thi thể ngổn ngang nằm trước cửa chính, còn có hơn mười học sinh đứng đấy.
Ai ai cũng giấu đi sát khí, vô hình chung duy trì một loại cân bằng kỳ diệu, giống như một hiệp ước đình chiến ngầm được tất cả đồng thuận ký kết bằng ánh mắt.
Không thể nghi ngờ, lúc này mà chạy ra ngoài thì tám, chín phần mười sẽ trở thành mục tiêu truy kích, bị chúng liên hợp lại tấn công.
Hai giờ sắp hết, hai người họ không thể tiếp tục chôn chân trong gian phòng này nữa.
Nhưng dù là muốn lên tầng Hai hay rời khỏi khu đào tạo, họ đều nằm gọn dưới tầm mắt của chúng.
Mười mấy học sinh này khác hoàn toàn so với hai mươi mấy tên lông bông Tạ Trì An đơn đấu trước đó.
Từng người trong số chúng đều đã gánh trên lưng bao nhiêu mạng người, "thân kinh bách chiến".
Chưa bàn đến việc cậu đánh có thắng hay không, coi như thắng, lúc Tạ Trì An trở lại khu dạy học lại chạm mặt Ngô Thịnh Hùng...!
Cảnh tượng phải nói là quá đẹp.
Chưa bao giờ Tạ Trì An tính đến kết quả xấu nhất, phải lấy làm thinh, không nghĩ thì không biết, hiện thực mới có thể có chút chờ mong.
Tạ Trì An tuyên bố: "Không còn cách nào khác, đánh ra ngoài."
"Trì An!" Phong Minh đè bàn tay toan vặn nắm cửa của Tạ Trì An lại, "Để tớ đi đi."
Tạ Trì An khựng lại.
Phong Minh tiếp tục nói: "Để tớ nhử họ rời đi."
Cuối cùng Tạ Trì An cũng đưa mắt lên nhìn thẳng vào gã: "Cậu muốn lên Thiên Đường à?"
"...!Trì An." Phong Minh cười nhạt, "Cả đoạn đường này tớ đã chẳng giúp được gì rồi, cậu lợi hại như vậy, tôi đi theo cậu chỉ có gây cản trở thôi.
Giờ hãy để tớ giúp cậu một lần được không.
Mặc dù tớ không giỏi đánh nhau nhưng đôi chân này vẫn chạy được.
Tớ nhử họ đi rồi, cậu sẽ được an toàn."
"Cậu đã cứu tôi rồi, đã giúp đại ân." Tạ Trì An sửa lại.
Phong Minh lắc đầu, khuôn mặt rạng ngời đầy kiên định: "Hãy tin ở tớ, tớ nhất định sẽ sống sót, sau đó quay trở về tìm cậu!" Vào đúng khoảnh khắc này, nỗi thấp thỏm, phập phồng xưa cũ trong mắt thiếu niên đã được thay thế bởi lòng can đảm, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Tạ Trì An: "..."
"Vậy cậu cứ tự nhiên." Tạ Trì An lập tức nghiêng người làm tư thế mời ra khỏi cửa.
Phong Minh: "..." Cậu không thể hạ mình phối hợp với tôi chút sao, không cầu bi thương rơi lệ quyết sống chết có nhau, tốt xấu gì cũng nên cảm động chút đi chứ? Ít nhiều gì tôi cũng đóng kịch với cậu hai ngày, không cho tôi sự tôn trọng cơ bản được hả!!
Phong Minh hít sâu một hơi: "Vậy, tôi đi?"
"Đi thong thả không...!Không phải." Tạ Trì An thắng gấp, lập tức đổi giọng, "Chạy nhanh lên, đừng để chúng bắt được."
Phong Minh: "..." Kỳ thật cậu muốn nói là đi thong thả không tiễn đúng không?
Trước khi mở cửa, hề trúa Phong Minh còn không quên làm trò "chuẩn bị tâm lý" các thứ, sau đó mới đẩy cửa vọt ra.
Tốc độ quá nhanh, hệt như cuồng phong.
Mười mấy người ở bên ngoài trố mắt đứng như trời trồng, loáng thoáng cảm thấy hình như có thằng nào vừa chạy qua.
Đám người: "???"
Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Không biết ai phản ứng kịp đầu tiên, hét lên một tiếng "Đuổi theo!" vang rền, sau đó cả đám cắm đầu cắm cổ đuổi theo thật.
Đến tận khi rồng rắn kéo nhau ra ngoài, chúng mới ngớ ra, đuổi theo làm gì?
Họ đánh nhau chết sống nửa ngày, vất vả lắm mới ngừng chiến được để giành dụm thời gian nghỉ ngơi lấy sức mà đề phòng lẫn nhau, tự nhiên một thằng ất ơ nào đó từ đâu xông ra, phản ứng đầu tiên của một lũ mệt bở hơi tai lại là "đuổi theo"?
Có hợp lý không?!
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, dựa vào cái đếch gì mà bọn họ chém giết rã rời trong này, thằng kia lại không đếm xỉa gì, chuồn mất?
Thật bất công, thế là cả đám vốn đang hoang mang tột độ lại quay sang đồng tâm hiệp lực đuổi theo cái tên chạy như gió kia.
Nhất định phải giết chết nó!
Không ngờ là, bọn họ vừa mở miệng hô "Đứng lại!", thằng oắt kia thế mà đứng lại thật, đứng dưới một tàng cây chờ họ.
Hiếm lạ à nha.
"Đứng lại" được hô nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã ứng nghiệm được một lần.
Thiếu niên tuấn tú đứng dưới tán cây, nụ cười ấm áp, giọng nói êm ả, mắt nhìn đen láy.
Gã nhìn bọn họ mà không sợ hã, ngược lại còn mang theo niềm kích động khó tả.
Phong Minh giơ dao gọt trái cây lên, cười đến là đẹp mắt: "Hoan nghênh các vị đến với miền cực lạc của ta."
-
Tạ Trì An thấy đám học