Editor: Đông Vân Triều
Có chú chó vàng bị xích trước cổng sủa nhặng lên, khiến đám chim sẻ giật mình đập cánh lạch phạch.
Hẻm nhỏ càng vào sâu càng vắng vẻ.
Có câu "rượu thơm không sợ hẻm sâu" nhưng nơi này không có hương rượu, chỉ thấy một tiệm ăn với lác đác mấy bộ bàn ghế bằng nhựa bâu đầy ruồi.
Tàn thuốc vương vãi trên mặt đất, có mấy ông bác cao to vật vưỡng ở trần, một tay cầm chai bia một tay xỉa răng, đến gần còn nồng nặc mùi mồ hôi gay mũi.
Sự xuất hiện của Tạ Trì An hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ người khu này.
Bình thường chẳng ai dám đặt chân đến chốn đây, càng đừng nói đến một cậu trai tuấn tú nhường kia.
Một bác gái đang bận giặt giũ trước bồn nước quay qua nhìn cậu, cất cao giọng hỏi: "Này cậu kia! Cậu tìm ai?"
Tạ Trì An đáp: "Cháu tìm bà nội của Hoàng Thành Long ạ."
Tạ Trì An chỉ biết nhà của Hoàng Thành Long ở khu phố cổ, nhưng không biết địa chỉ chính xác.
Lần cuối cùng cậu gặp bà nội Hoàng Thành Long là ở gần cổng vào khu, dưới cây cột điện chất đầy rác thải.
Ngày ấy, sau khi tan học, cậu đi ăn tại một nhà hàng thì bắt gặp Hoàng Thành Long đang làm thêm ở đó.
Trước đó, hai người đã được tính là có quen biết, Hoàng Thành Long thấy cậu chẳng những không mất tự nhiên mà còn chào hỏi rất thân thiện.
Đợi cậu ăn xong, Hoàng Thành Long cũng vừa lúc tan làm, gã thuận miệng hỏi Tạ Trì An có muốn đến nhà gã làm khách hay không.
Tạ Trì An đồng ý.
Hoàng Thành Long sững sờ, bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
Gã còn tưởng rằng Tạ Trì An sẽ từ chối khéo.
Dù sao cậu ấy cũng đã đặt bàn cao cấp nhất mà...!Chắc chắn là con nhà giàu.
Rồi Hoàng Thành Long dẫn Tạ Trì An chật vật băng qua hơn nửa cái thành phố Đông Dương, đổi bảy tám tuyến xe buýt mới đến được khu thành cổ.
Khi đó trời đã sẩm tối, từ xa Tạ Trì An đã nhác thấy một bà cụ lưng còng đứng chờ dưới cột điện không biết bao lâu.
"Bà tớ đang chờ tớ đó!" Hoàng Thành Long đeo cặp chạy vội tới bên bà, được nửa đường thì xoay người, phất tay với Tạ Trì An, "Anh Tạ, hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác tớ mời cậu nha." Kỳ thật chủ yếu là do...!nhà gã xập xệ quá.
Đấy là lần đầu tiên Tạ Trì An đến khu phố cổ.
Khi đó cậu mới thực sự hiểu rằng không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều giàu có.
Người khác nhau trải qua những cuộc đời khác nhau, có hạnh phúc, cũng có muôn vàn đau khổ.
Thế nhưng hạnh phúc hay không, đâu chỉ dùng tiền tài để suy xét.
Tư Đồ Nguyệt rất giàu, nhưng ả không hạnh phúc.
Đồng Dập Huy rất nghèo, nhưng em ấy thỏa mãn.
Phong Minh sống trong ngập ngụa bất hạnh để rồi trở thành biến thái, Hoàng Thành Long và bà nội sống nương tựa lẫn nhau đến tận bây giờ.
Cuộc sống vẫn luôn muôn hình vạn trạng như thế đó.
_
"Hoàng Thành Long? Chỗ này không có ai tên Hoàng Thành Long cả.
Nhà họ Hoàng duy nhất thì đã chết sớm rồi, chỉ còn một bà cụ ở vậy nhiều năm thôi." Bác gái bảo.
Tạ Trì An trầm mặc, lúc này cậu mới ý thức được cái tên Hoàng Thành Long cũng đã chìm vào quên lãng.
"Vậy bà cụ ấy hiện đang sống ở đâu ạ?" Tạ Trì An hỏi.
Bác gái dùng tay chỉ đường: "Ầy, ở gian bên trong cùng kia kìa."
Tạ Trì An đi theo.
Một căn nhà gỗ thấp bé ọp ẹp lọt vào tầm mắt cậu, thật sự rất thấp, thấp đến mức Tạ Trì An phải cúi người mới có thể lách vào.
Tạ Trì An gõ cửa: "Bà ơi?"
Cụ bà đang thiu thiu ngủ trên ghế mây bỗng mở choàng mắt: "Ai đấy? Là Long Long về rồi đấy à?"
Tạ Trì An kinh ngạc.
Bà Hoàng nhớ Hoàng Thành Long?
Bà Hoàng thấy Tạ Trì An thì đứng dậy cực kỳ kích động: "Long Long, Long Long về rồi.".
đam mỹ hài
"Bà à." Tạ Trì An đỡ lấy bà, "Cháu không phải..." Cháu không phải Hoàng Thành Long.
"Ôi Long Long, sao con lại gầy thế này? Sống ở bên ngoài có tốt không? Có ai có bắt nạt con hay không?" Bàn tay già nua nhăn nheo của bà không ngừng vuốt ve khuôn mặt Tạ Trì An, "Về là tốt rồi, về là tốt rồi!"
"..." Tạ Trì An khẽ đáp, "Vâng, con về rồi ạ."
"Lần này trở về, rồi tính bao giờ lại đi?" Bà Hoàng cẩn thận hỏi cậu.
Khóe môi Tạ Trì An giật giật, câu "bây giờ con đi" thốt không nên lời.
Nhưng đúng là cậu không nên ở đây lâu, điều khiến cậu bận tâm nhất hiện giờ là anh trai cậu.
"Bà ơi, bà giữ số tiền này đi." Tạ Trì An để lại 2000 tệ[1].
[1] 1 tệ = 3400 đồng.
2000 tệ xấp xỉ 6.8 triệu đồng.
"Không được, con cầm ngay lại.
Cho bà rồi con biết ăn cái gì?" Bà Hoàng xô về, toan nhét tiền lại vào áo Tạ Trì An.
"...!Đừng, bà nội.
Con không thiếu tiền." Tạ Trì An không rõ cảm xúc của mình là gì.
Cậu sinh ra trong một gia đình đại phú đại quý, chưa từng túng thiếu, đối với cậu 2000 tệ này chỉ đáng giá vài bữa cơm, còn với cụ bà ở nơi đây, đó là số tiền có thể giúp bà sinh hoạt cả nửa năm.
"Ài, vậy, cũng được." Bà Hoàng chần chờ cầm tiền, "Long Long, có phải con lại muốn đi không?"
Tạ Trì An mím môi, khẽ đáp: "Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bà ạ."
Câu hứa hẹn này dỗ bà Hoàng vui đến mức cười toe toét: "Ui, được.
Ở bên ngoài con phải sống thật tốt nghe không, đừng nhớ bà quá.
Bà ở nhà tốt lắm.
Con phải ăn nhiều vào, nghe không?"
Tạ Trì An gật đầu.
_
Ra khỏi căn nhà xập xệ ấy, Tạ Trì An cảm thấy ánh nắng thật chói mắt.
Mặt Trời ơi, vì sao Ngài không thể chiếu tới những người đó nữa, những người thật sự cần tới Ngài?
Bác gái nọ thấy Tạ Trì An thì lọ mọ ra hỏi thăm: "Này cậu, cậu con ai đấy?"
Tạ Trì An dừng bước: "Đó là bà nội con ạ." Cậu đã hứa sẽ thay Hoàng Thành Long chăm sóc bà thì đó cũng chính là bà của cậu.
"Đừng có đùa, bà ấy bao giờ thì có đứa cháu trai lớn thế?" Bác gái cười cười, "Là bà ấy quấn lấy cậu phải không? Đúng là một đứa bé tốt bụng.
Bà ấy ấy mà, lúc con trai duy nhất mất thì đã mắc chứng mất trí nhớ rất nhiều năm rồi, ai cũng không nhớ, chỉ biết ra đứng cột điện đầu đường chờ con về, lại cứ luôn cho rằng mình còn một đứa cháu tên Long Long, cứ thấy thiếu niên nào trạc tuổi cậu là lại kêu Long Long.
Bác thấy ấy à...!là do bà ấy mong con hơn người đến phát điên rồi."
Tạ Trì An không đáp.
Thì ra bà nội Hoàng đã mắc chứng suy giảm trí nhớ từ rất lâu.
Nhưng cậu biết, ngày ngày bà khập khiễng đứng bên cột điện không phải để chờ con, mà là cháu của bà.
Cả thế giới đều cho rằng bà không nhớ ai cả, chỉ mình Tạ Trì An biết, bà ấy nhớ rõ cháu của bà.
-
Loại cảm giác cả thế giới không biết, chỉ mình mình ôm nỗi nhớ thật sự rất rất tồi tệ.
Nhất là khi, Tạ Trầm Sơ cũng đã biến mất.
Tạ Trì An nhớ rằng