QUYỂN II: CẦU SINH NƠI HOANG ĐẢO
Chương 43: Người chơi số 0, kẻ thù quốc dân
Editor: Đông Vân Triều
Từng làn sóng mang hơi thở tươi mát của biển cả vỗ vào bờ cát.
Bầu trời xanh thẳm điểm xuyết mấy cánh hải âu bay, cuối cùng biến mất nơi chân trời.
Tạ Trì An ngồi dậy trên bờ, thấy bản thân thật rỗng túi.
Quả nhiên, tất cả những đồ vật chuẩn bị trước đó đều không thể phát huy được tác dụng của nó.
Ngay cả áo chống đạn mặc sẵn cũng vô dụng, trên người cậu vẫn là chiếc áo sơmi đơn giản.
Xem ra chỉ có thể tìm trang bị trong trò chơi không khác gì tân thủ mới chập chững nếm mùi đời.
Kẻ chủ mưu thật sự đã loại bỏ tất cả các khả năng HACK GAME bằng sạch.
Xét từ góc nhìn khách quan, điều này cũng đảm bảo tính công bằng của Trò chơi.
Vừa hết ba ngày, Tạ Trì An bị ngất đi bởi một thế lực thần bí nào đó.
Tới lúc tỉnh lại thì cậu đã xuất hiện trên hòn đảo bốn bề vắng lặng này rồi.
Tạ Vị Lạc đúng là một câu thành sấm.
Cậu thực sự đến hoang đảo trình diễn tiết mục cầu sinh.
Tay cậu đè lên một tấm thẻ khá cứng, Tạ Trì An cúi đầu xuống, phủi cát rồi nhấc nó lên.
Tấm thẻ đen cậu mang theo người đã không thấy tăm hơi, đây là tấm thẻ khác, màu đen bình thường, trên đó viết một con số 0.
Tạm thời chưa biết nó có tác dụng gì.
Tạ Trì An đứng hẳn dậy, ngắm nhìn bốn phía.
Nơi này không có người thứ hai, sau lưng cậu là biển, cát trắng bọc hai bên, phía trước có vẻ là một khu rừng rậm, sâu thẳm không rõ hiểm nguy.
Tạ Trì An không hề hành động thiếu suy nghĩ.
Cậu đang chờ kẻ chủ mưu thông báo quy tắc phó bản này.
Một phút sau, từ trên không vọng xuống một giọng nói của máy móc.
"Khu 0215, cửa thứ Hai Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: 99 người.
Bản đồ địa hình: Hoang đảo.
Quy tắc trò chơi: Lời đầu tiên xin chúc mừng 99 người chơi đã xuất sắc vượt qua cửa thứ Nhất.
Bên cạnh mỗi người có một tấm thẻ, chữ số hiển thị ở mặt màu đen là số hiệu của bạn, chữ số ở mặt còn lại - màu đỏ là số hiệu của đồng đội bạn.
99 người chia thành các tổ, mỗi tổ hai người - bạn và đồng đội của bạn, giết hết tất cả tổ đội còn lại.
Tổ đội sống sót đến cuối cùng sẽ giành chiến thắng.
Nếu đồng đội bất hạnh tử vong giữa đường, không có bất kỳ trừng phạt nào.
Cho phép giết đồng đội của chính mình.
Dư lại người chơi số 0.
Người chơi số 0 có thể tổ đội với bất kỳ người nào, cũng có thể lựa chọn hành động đơn độc.
Ai giết chết người chơi số 0 có thể lập tức vượt qua cửa thứ Hai, những người còn lại tiếp tục trò chơi.
Có sẵn đồ ăn và vũ khí trên đảo, mời người chơi tự chủ động tìm kiếm.
Thời hạn trò chơi: một tháng.
Điều kiện thắng lợi: cùng đồng đội (nếu còn) giết hết tất cả các tổ đội còn lại, hoặc một mình giết chết người chơi số 0.
Sau một tháng bất phân thắng bại, xử toàn quân bị diệt.
Còn bây giờ, Trò chơi bắt đầu."
"Nhiệm vụ đầu tiên, tìm kiếm đồng đội.
Trong vòng một giờ không tìm thấy chính xác đồng đội của mình sẽ bị hành quyết."
-
Tạ Trì An nhìn con số 0 tròn trĩnh trên thẻ: "..."
Rõ ràng, kẻ số 0 thừa mứa, xui xẻo kia chính là cậu.
Làm người chơi số 0 hại lớn hơn lợi.
Cứ coi như có thể tổ đội tự do đi chăng nữa thì thuộc tính này cũng chẳng khác nào một cái gân gà vô dụng.
Chỉ cần giết một thằng là có thể lập tức vượt cửa, có ai lại không muốn cơ chứ? Thế thì còn tổ với chả đội cái gì?
Giết hết tất cả hay giết một, là người đều sẽ chọn phương án thứ hai.
Kẻ chủ mưu đã biếu cậu một tấm vé tiến thẳng tới Địa Ngục.
Tạ Trì An cảm thấy e rằng ở giai đoạn đầu này tất cả mọi người sẽ lựa chọn tìm giết cậu cho xem.
Mà 99 người chơi lần này, tất cả đều là người chiến thắng cánh cửa đầu tiên.
Tạ Trì An không rõ cửa thứ Nhất của người khác trông như thế nào, nhưng nếu tất cả đều giống như cậu, cũng phải lăn lộn chém giết từ hai ngàn người ra...!
Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.
Khái quát lại cửa này, khó bình thường đối với người khác và là Địa Ngục đối với cậu.
Việc cấp thiết trước mắt là Tạ Trì An phải giấu thật kỹ tấm bài mang số 0 này.
Mà thời gian của cậu không còn nhiều, chỉ có vẻn vẹn một giờ đồng hồ.
Dù số 0 có thể hành động đơn lẻ, nhưng sau khi tất cả mọi người đều đã thành đôi, cậu cứ "đơn côi chiếc bóng" như thế quả thật rất dễ gây nghi ngờ.
Biện pháp tốt nhất chính là trong vòng một giờ giết lấy một người rồi cướp đi thẻ của hắn, giả làm hắn đi gặp gỡ đồng đội.
Lúc này quy tắc "Người chơi số 0 có thể tổ đội với bất kỳ ai" sẽ phát huy được tác dụng.
Bởi kẻ chủ mưu đã thông báo rõ "Trong vòng một giờ không tìm thấy chính xác đồng đội của mình sẽ bị hành quyết", tức là những người khác không thể giả mạo thành đồng đội của ai khác được, chỉ mình cậu có thể.
Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ sống còn này trong một tiếng duy nhất.
Nếu không đến lúc đó đại cục đã định, ai ai cũng có đồng đội, thân phận của cậu sẽ bị phanh phui.
-
Tạ Trì An giấu kỹ thẻ, bước về phía khu rừng.
Chưa được bao lâu, Tạ Trì An đã thấy một người đàn ông "lưng hùm vai gấu", cao gần hai mét đi về hướng này, nhìn qua đã biết là không phải mục tiêu thích hợp.
Nhưng cậu không còn thời gian "kén cá chọn canh" nữa.
Chỉ có một giờ lại còn phải đi tìm đồng đội, bỏ qua cơ hội này rồi ai biết sẽ phải đợi đến khi nào?
Người đàn ông cầm thẻ trên tay, vừa đi vừa ngó, trông cực kỳ mất kiên nhẫn.
Thừa dịp gã không chú ý, Tạ Trì An nhanh nhẹn leo lên cây, nép mình sau tán cây lùm xùm để chờ thời.
Cậu không có vũ khí bên người nên cách tốt nhất để đối phó với loại đàn ông cao lớn này chính là đánh lén.
Nhất là khi gã còn vượt qua cửa thứ Nhất rồi, Tạ Trì An không muốn cứng đối cứng.
Cậu cũng càng không thể để lại dấu vết đánh nhau trên người, như thế sẽ khiến đồng đội nảy sinh nghi ngờ.
Còn đang bận ghép cặp tới lui, bình thường có ai lại rửng mỡ đi đánh nhau đâu.
Tạ Trì An nín thở chờ đợi.
Chờ người đàn ông kia không hề cảnh giác mà đi qua gốc cây này, cậu đột ngột nhảy xuống vai gã, hai chân kẹp chặt cổ gã, còn tay dùng sức vặn gãy nó...!Tiếng sai khớp vang lên rõ ràng.
Cả cơ thể lực lưỡng của người đàn ông ấy đổ rầm xuống đất.
Mà Tạ Trì An thì nhanh chóng làm một cú lộn người điêu luyện an toàn tiếp đất.
Cậu lấy đi tấm thẻ trong tay gã.
Mặt màu đen chỉ sô 62, mặt màu đỏ còn lại là 98.
Số 98.
Đồng đội của cậu đây mà.
-
Tạ Trì An vẫn kiên trì tìm kiếm trong rừng sâu, dọc đường gặp không ít người đang vội vã.
Họ cứ bắt gặp Tạ Trì An là dừng chân, hỏi: "Đằng ấy bao nhiêu?"
Tạ Trì An hỏi ngược lại.
Đối với những người chơi bình thường khác, tiết lộ số hiệu của mình chẳng phải là vấn đề to tát gì, nhưng với Tạ Trì An, chuyện này vô cùng quan trọng.
Cậu không biết chủ nhân trước của tấm thẻ 62 này đã nói cho bao nhiêu người, một khi trùng hợp gặp phải người đã nhớ mặt tên đó, phát hiện số thì đây mà người đã khác thì đúng là có vấn đề.
Những người kia vì nóng lòng tìm đồng đội, chẳng ai buồn lãng phí thời gian đôi co, sau khi nhận ra Tạ Trì An không phải là người cần tìm