Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An nhìn hắn chẳng ư hử gì.
Ngay lúc Giang Khoát chuẩn bị tiếp tục ăn xiên nướng hắc ám này, Tạ Trì An bèn rũ mắt, bảo: "Được rồi."
"Hửm?" Giang Khoát dừng động tác.
"Khẩu vị của anh đúng là đặc biệt thật đấy." Tạ Trì An trào phúng như có như không, "Cái này mà còn ngon hơn đồ anh làm thì hồi trước anh sống một mình kiểu gì không biết?"
Ăn bả mỗi ngày, sao sống ta?
"Đúng vậy đó, cho nên bây giờ không phải đã có em rồi sao, đầu bếp nhỏ?" Đảo mắt Giang Khoát lại gán cho Tạ Trì An một danh xưng mới, chất giọng lắng đọng trầm ấm dễ nghe vô cùng, "Không có em, tôi làm sao sống nổi."
Cái tên này thật là...!rõ ràng là một câu trần thuật bình thường mà cứ như tán tỉnh vậy.
"Ném đi." Tạ Trì An lần nữa cởi bọc quần áo ra lấy que xiên nấm, cậu lạnh giọng bảo, "Tôi nướng cho một xiên nữa."
Ngữ điệu không lên không xuống còn chẳng được tính là tốt, tựa hồ đang chê hắn phiền vậy.
Giang Khoát hơi ngạc nhiên, sau đó dùng nắm tay che miệng vờ ho, cũng giấu luôn khóe môi đang nhếch kia đi.
Nói thế nào đây, nhà có một anh bạn nhỏ "khẩu thị tâm phi" ngạo kiều quá ư là đáng yêu, biết làm sao bây giờ.
-
Sau bữa ăn, Giang Khoát dập tắt đống lửa, Tạ Trì An lẳng lặng đi đến cạnh hắn, chìa dao ra trả.
Giang Khoát không đòi, nhưng Tạ Trì An chẳng định chiếm mãi không nhả.
Cậu biết rất rõ, hợp tác với Giang Khoát đem lại giá trị lâu dài, vượt xa một con dao rất nhiều.
Giang Khoát thuận tay nhận lấy: "Thực ra em giữ luôn cũng được đó."
Tạ Trì An từ chối cho ý kiến, lời khách sáo này mà cũng nói ra khỏi miệng được, đến chịu hắn.
Cậu định đi đến dòng suối nọ để đổ đầy bình nước, nhưng hai người còn lại...!
Tạ Trì An nhìn về phía Lâm Xảo: "Đi được không?"
Chân Lâm Xảo chỉ bị trật không quá nghiêm trọng, xử lý xong xuôi là không còn gì đáng ngại nữa.
Nhưng không tránh khỏi phải đau nhức vài hôm, hôm nay vẫn không nên đi lại thì hơn.
Lâm Xảo thử đứng dậy, chưa kịp đứng vững đã ngã về chỗ, đau mà nhăn hết mặt mày.
Giang Khoát mở miệng rất đúng lúc: "Để tôi trông em ấy cho, em cứ làm việc của mình đi."
Bởi vì cái chân đau của Lâm Xảo, họ sẽ phải nghỉ ngơi ở chỗ này nguyên ngày hôm nay.
Cũng không phải là không thể cõng em ấy, nhưng một là không tiện hành động, hai là tốn sức, chẳng lời lãi gì cho cam.
Tạ Trì An không hề cảm kích.
Cậu sẽ không giao Lâm Xảo cho một người xa lạ chiếu cố.
Ăn với nhau một bữa cơm thì sao chứ, trong mắt Tạ Trì An, Giang Khoát vẫn chỉ là người dưng mà thôi...!một người dưng quen mặt.
Lòng tin cần được bồi dưỡng lâu dài, chậm rãi, không phải ngày một ngày hai mà thành.
Giang Khoát đọc được ý cự tuyệt qua vẻ mặt của Tạ Trì, hắn chẳng để trong lòng, kiếm một gốc cây gần đó mà ngồi xuống.
Hắn có thể lý giải sự đề phòng của Tạ Trì An, cũng giống như hắn không tin Tạ Trì An lắm vậy.
...!Đâu chỉ là không tin thôi đâu, phải là không có chút tín nhiệm nào đáng nói.
Dẫu thoạt nhìn hai người ở chung hài hòa là thế, nhưng chỉ có mình Lâm Xảo mới ngây thơ nghĩ về một cuộc sống ba người ấm áp.
Dù là Giang Khoát hay Tạ Trì An đều hiểu rõ trong lòng, họ chưa bao giờ đứng cùng một chiến tuyến.
Chuyện lấy nước chưa vội.
Tạ Trì An bỏ ý định đi tới dòng suối đi, cũng ngồi xuống cầm lên một khúc gỗ, bắt đầu chế tác cái bình thứ hai.
Dành cho Lâm Xảo.
Tạ Trì An không ưa dùng chung đồ vật cá nhân với người khác.
Cậu vốn có bệnh thích sạch sẽ mà.
Giang Khoát nhặt về rất nhiều gỗ, ngoài đống củi lửa trưa nay thì vẫn còn dư lại để đốt cả buổi tối nữa.
Tạ Trì An cầm giáo xiêu vẹo đục gỗ, rạch một đường rồi giơ lên ngắm nghía, cực kì chăm chú.
Dưới tàng cây, ánh nắng bị cây lá xum xuê cắt xén bớt, chỉ chiếu được nửa gò má trắng trẻo của thiếu niên, cánh môi đẹp mắt như một đóa tường vi.
Mười ngón tay xinh đẹp nửa cầm gỗ nửa cầm giáo, dáng vẻ cúi đầu chuyên chú như hòa tan nét lạnh lùng nơi đầu mày cuối mắt, dưới ánh sáng nhu hòa như phủ một tấm kính lọc, khiến con người ta quên đi hoàn cảnh khắc nghiệt hiện tại, chỉ biết thưởng thức khung cảnh đẹp như tranh trước mắt.
Giang Khoát ngắm con trai nhà người ta nửa ngày, mới xích lại gần dợm hỏi: "Này anh thợ mộc, làm cho tôi một cái được không?"
...!Đây là cái xưng hô quái quỷ gì! Chẳng chóng thì chày, qua miệng Giang Khoát, Tạ Trì An sẽ thành Trạng Nguyên thạo hết ba trăm sáu mươi nghề trên đời mất thôi.
Tạ Trì An chẳng thèm ngẩng đầu: "Hiệp ước giữa chúng ta không có mục này."
Cậu chỉ phụ trách nấu cơm.
"Hiệp ước có thể tùy thời sửa đổi." Giang Khoát nói.
Tạ Trì An ngước mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, nhả từng chữ: "Hiệp ước cũng có thể tùy thời ngưng hẳn."
Giang Khoát: "..."
Đàm phán thất bại, đàm thoại kết thúc.
Giang Khoát thảm thiết bị người cự tuyệt quyết định tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Không phải hắn không biết làm đồ thủ công, quý ngài số 1 đây trừ phương diện nấu nướng có cả tá vấn đề ra thì rất là khéo tay đó.
Chỉ là có hơi ghen ghét.
Dựa vào cái gì mà em gái ấy có tôi thì không, hứ.
...!Dựa vào việc mày không phải đồng đội của em ấy??:))
Trong đầu có một giọng nói tỉnh bơ trả lời.
Giang Khoát lườm Lâm Xảo, vùng vằng cầm dao lên gọn gàng gọt bay một lớp gỗ.
Lâm Xảo méo mặt.
Sao cứ cảm giác chú Giang vừa định gọt đầu em ý nhỉ?
-
Gió êm biển lặng đến hết trưa.
Tạ Trì An hoàn thành xong bình gỗ trong tay, cậu lơ đãng đưa mắt nhìn Giang Khoát...!ông con giời này đang chăm chú khắc chú heo Peppa trên bình ạ.
...!Bị bệnh gì không biết.
Giang Khoát cũng vừa xong.
Bình gỗ được làm rất đẹp, các đường nét bóng loáng mượt mà, còn có thêm cả nắp đậy cho nước khỏi sánh ra ngoài, chỉ có mỗi hình heo Peppa khắc trên thân bình là quái dị.
"Thế nào?" Giang Khoát xoay bên mặt bình có thứ hoa văn kỳ lạ ấy ra hỏi Tạ Trì An.
"..." Tạ Trì An đánh giá rất khách quan, "Hơi trẻ con thì phải."
Giang Khoát nói: "Sống ở đời là phải có thẩm mỹ độc đáo."
Độc đáo con mẹ anh.
Tạ Trì An cảm thấy Giang Khoát thật đúng là một nhân tài ngàn năm khó gặp.
"Bình này em làm cho bạn nhỏ kia đúng không?" Giang Khoát nhìn bình trong tay Tạ Trì An, hắn hỏi bằng giọng chắc nịch.
Vì dùng giáo đục nên bề mặt bình nước này của Tạ Trì An rất thô ráp, không đẹp bằng Giang Khoát.
Tạ Trì An vô thức hỏi lại: "Bạn nhỏ nào?"
"Phụt." Giang Khoát cười phá lên, "Em trai, em thừa nhận em là bạn nhỏ rồi đấy nhé!!"
Tạ Trì An thật muốn cầm bình phang hắn.
"Tôi có tên, đừng có gọi linh tinh."
"Gọi tên làm gì cho xa lạ thêm." Giang Khoát nói, "Tôi với em còn lạ gì nhau."
Tạ Trì An:???
Từ từ đã, anh nói cho rõ ràng, tôi với anh lạ gì nhau là cái qué gì? Thân quen lắm sao?
Tạ Trì An hỏi: "Chúng ta có quan hệ gì?"
Giang Khoát nhìn cậu: "Ăn một bữa cơm, sống chết có nhau."
Tạ Trì An cười nhạo: "Ăn phải cơm anh nấu mới là "sống chết có nhau" thì có."
Vừa nói dứt lời cậu đã sửng sốt, bởi vì cậu chưa từng ăn cơm Giang Khoát, vậy mà lời trêu chọc ấy lại thốt ra một cách tự nhiên đến thế.
Giang Khoát ngập ngừng: "Em trai, em cười rồi."
Nói nhiều hơn, còn biết giận dỗi.
Tạ Trì An bèn giật mình, lúc này mới ý thức rằng mình đang cười, không tự chủ, còn rất nhẹ, không phải kiểu cười hờ hững thường ngày mà là do vui vẻ thực lòng, ngay cả đường cong nơi khóe miệng cũng đã thành hình, chuẩn bị cho một nụ cười lớn hơn, rạng rỡ hơn.
Cậu lập tức mím môi, quát khẽ: "...!Ấu trĩ."
Giang Khoát cười mà không nói.
Hắn rất muốn nói với anh bạn nhỏ này rằng, trông em bây giờ thật giống một cô công chúa nhỏ ngạo kiều đó nha.
Nhưng hắn nhịn, nhỡ đâu công chúa nhỏ này lại thẹn quá hoá giận, đơn phương chấm dứt hiệp ước thì toang.
Giang Khoát ôm chiếc bình có chú heo Peppa đến trước mặt Lâm Xảo, hắn ngồi xổm xuống, dùng giọng dụ dỗ mà hỏi: "Cô bạn nhỏ này, em có thấy bé heo này rất đáng yêu không?"
Lâm Xảo - chưa từng được cho phép xem phim hoạt hình - tỏ ra khiếp sợ: "Đây không phải là một cái máy sấy sao?"
Giang Khoát mặt không đổi sắc lặp lại câu hỏi lần nữa: "Vậy em có cảm thấy bé máy sấy này rất đáng yêu không?"
Thanh niên ngồi ngay trước mặt em mà vẫn cao hơn em rất nhiều.
Lâm Xảo khiếp đảm nhìn anh trai dẫu đã cố tỏ ra dịu dàng mà vẫn không giấu nổi sự sắc bén giữa hai đầu lông mày này, em nuốt nước bọt cái "ực", không dám nói