Editor: Đông Vân Triều
Lấp đầy dạ dày xong thì đồ ăn cũng hết, phải đi tìm lần nữa thôi.
Tạ Trì An không định ăn nấm tiếp, thứ này ăn lót dạ tạm thời thì được, ăn nhiều không có chất dinh dưỡng.
Đồ ăn để mai tính, đêm nay phải đánh một giấc thật ngon ở nơi này.
Ba người ba hướng khác nhau cùng dựa vào gốc đại thụ, Giang Khoát ở bên trái, Tạ Trì An bên phải, ở giữa là Lâm Xảo.
Không ai xung phong gác đêm.
Tính cảnh giác của Giang Khoát và Tạ Trì An rất cao, luôn trong trạng thái ngủ nông, khi có nguy hiểm sẽ tự động bừng tỉnh.
Hơn nữa, họ không yên tâm giao an nguy của mình vào tay đối phương.
So với khởi đầu tốt đẹp 30% tử vong vào ngày đầu tiên, ngày thứ hai chỉ chết một người, quả là kỳ tích.
Ngẫm lại thì cũng phù hợp lẽ thường.
Ngày đầu tiên, nhằm tìm kiếm đồng đội, mọi người sẽ ưu tiên đi đến chỗ đông có mật độ dày đặc nên dễ gặp phải kẻ địch.
Bên cạnh đó còn tồn tại rất nhiều kẻ yếu, chỉ cần ra tay càn quét một lượt là tất cả người chơi xếp cuối về cơ bản không có đường sống.
Sau một đợt sàng lọc khốc liệt, người sống đến ngày thứ hai không phải là những kẻ yếu nhớt như sên kia nữa, lại phân bố rải rác ở khắp nơi trên đảo, ngay cả cơ hội chạm mặt cũng ít huống chi là giết người.
Cả ngày nay Tạ Trì An cuốc bộ lâu như thế cũng chỉ gặp được hai người: số 73 và Giang Khoát.
Ngày đầu chết hơn 30 người không có nghĩa là ngày thứ hai cũng có thể chết từng đấy, rồi ngày thứ ba cũng chết từng đấy, sau đó trực tiếp GAME OVER, không thể tính như thế được.
Càng về sau sẽ chỉ càng ít người bỏ mạng.
Có khi còn xuất hiện tình huống nhiều ngày liên tiếp không có cáo phó...!là bởi vì cơ bản có gặp được nhau đâu.
Không đánh đấm được chẳng nhẽ còn không biết trốn à?
Chỉ cần kẻ chủ mưu không quy định "vùng an toàn".
Huống hồ còn có sự tồn tại của số 0, chỉ cần cậu còn sống thì vẫn sẽ có những người không giơ dao với ai khác.
-
Bạch Bất Nhiễm khổ sở chà tay, gió thổi rét đến mức cứng óc luôn.
Cậu không muốn qua đêm một mình trong rừng đâu mà.
Riêng tối qua thôi đã khiến cậu bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi, thêm một đêm nữa chắc cậu chết mất.
Đồng đội ơi cậu đang ở mô!!!
Bạch Bất Nhiễm la hoảng trong lòng.
Cậu cứ cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm trong tối.
Lại là ảo giác nữa hả.
Tối hôm qua cũng thế, rõ là chẳng có gì cả, đều tại cậu nghĩ vớ nghĩ vẩn...!Bạch Bất Nhiễm tự an ủi mình thế.
Ánh trăng nhợt nhạt, gắng lắm mới thấy được đường dưới chân.
Cậu thấy cái bóng dưới đất có gì đó là lạ.
Sao tự nhiên lại có đến hai cái bóng nhỉ? Trong đó còn có một cái còn...!lớn...!như vậy.
Bạch Bất Nhiễm cứng ngắc xoay đầu, lọt vào một đôi mắt sói xanh biếc.
Cậu toan hét toáng lên mà tắt tiếng, mắt trợn trắng, ngất.
"Đại Bạch, Đại Bạch?" Giọng thanh niên dịu dàng cất đầy lo lắng.
Bạch Bất Nhiễm tỉnh lại trong mơ màng, bỗng thấy một khuôn mặt tuấn tú trẻ trung.
Bạch Bất Nhiễm sững sờ: "Tiểu Thanh? Là cậu ư Tiểu Thanh? Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ!"
Thanh niên đáp: "Là em đây."
"Ôi Tiểu Thanh! Đúng là cậu rồi! Tôi tìm cậu cả ngày đó!" Bạch Bất Nhiễm vui quá xém khóc, nhào tới tặng Quý Thanh Lâm một cái ôm nồng nàn thắt chặt tình hữu nghị, "Tôi sợ muốn chết, gặp được cậu thật tốt quá.
Vừa nãy tôi còn tưởng mình thấy một con sói cơ đấy!"
Quý Thanh Lâm mở miệng rất khó xử: "Ừm, chuyện anh thấy, không phải hoa mắt đâu."
"Gì cơ?"
Quý Thanh Lâm chỉ phía sau cậu: "Anh quay mặt lại đi."
Bạch Bất Nhiễm làm theo đầy hồ nghi, bèn đối mặt với một cái đầu sói to tướng, nó lè lưỡi ra như muốn liếm vào mặt cậu.
"..." Bạch Bất Nhiễm bất tỉnh nhân sự tập hai.
-
Sau giây phút Bạch Bất Nhiễm tỉnh táo lại, cậu sột soạt bò cách sói trắng đầu đàn hơn mười mét mới run rẩy nói với Quý Thanh Lâm: "Tiểu Thanh cậu không hổ là nhân viên chăn nuôi ở vườn bách thú, cậu được lắm, ngay cả sói cũng có thể thuần phục."
"Em chỉ là nhân viên chăn nuôi thôi, không phải chuyên gia huấn luyện động vật." Quý Thanh Lâm sửa lại, "Là em giúp Tiểu Bạch băng bó vết thương nên em ấy mới chủ động đi theo báo ân.
Em ấy không cắn đâu, anh đừng sợ mà."
Bạch Bất Nhiễm nói: "Tôi không có sợ."
"..." Quý Thanh Lâm trầm mặc một lát mới nói, "Vậy anh có thể nới tay siết cổ em ra được không? Em sắp hết thở được rồi."
Liên tục xác nhận sói đầu đàn sẽ không lên cơn đột xuất, cuối cùng Bạch Bất Nhiễm cũng buông Quý Thanh Lâm ra.
"Thật sự em ấy không làm ai bị thương đâu mà." Quý Thanh Lâm quay đầu bảo nó, "Tiểu Bạch, thu lưỡi lại."
Sói đầu đàn kêu "ngao ô", ngoan ngoãn thu lưỡi lại thật.
Quý Thanh Lâm lại quay mặt nhìn cậu: "Thấy không, em ấy nghe lời lắm."
Bạch Bất Nhiễm: "..." Chỉ có mình cậu mới tin thôi.
"Không đúng, cậu gọi nó Tiểu Bạch." Bạch Bất Nhiễm chỉ sói đầu đàn, rồi chỉ mình, cất giọng không thể tin được, "Mà lại gọi tôi là Đại Bạch?"
"Có vấn đề gì ạ?" Quý Thanh Lâm không hiểu.
"...!Không vấn đề gì." Bạch Bất Nhiễm thầm nghĩ, sao mình lại thành người một nhà với con sói này rồi, mà khoan, ủa, mình còn béo hơn một con sói nữa hả?!
Nhưng cậu càng phục đồng đội mình sát đất hơn, dám chơi đùa cùng sói, chẳng trách lại xếp hạng 10.
"Tiểu Thanh tôi nói cậu nghe này, hôm nay tôi gặp được một người kỳ quặc lắm ý.
Cậu ấy không giết tôi mà lại muốn tôi đổi thẻ với cậu ấy." Vừa hội ngộ với đồng đội, bản tính nhiều chuyện của Bạch Bất Nhiễm lập tức bật MODE: ON, chuyện nghĩ trong đầu cả ngày đã có chốn xả, cậu ta líu lo hót không ngừng, "Cậu nói xem đây là chuyện kì ba gì chứ? Cũng chẳng phải thẻ bài số 0, có gì hay đâu mà đổi..."
"Thẻ bài?" Quý Thanh Lâm hơi ngạc nhiên, "Là số mấy vậy?"
"Kỳ nhờ, cậu ấy xếp hạng chẳng cao bao nhiêu, sao mà lợi hại thế không biết..." Bạch Bất Nhiễm đưa thẻ bài ấy cho Quý Thanh Lâm, "Chính là cái này nè."
Quý Thanh Lâm lật qua lại hai số 62 và 98, nhướng mày: "Cậu ta rất lợi hại sao?"
"Ây gu...!Tôi chẳng biết nữa, cảm giác thế." Nói cho cùng, Bạch Bất Nhiễm cũng không đánh nhau trực diện với Tạ Trì An, lòng không rõ ràng mấy, "Bé gái đi cùng cậu ta có vẻ không có tính công kích, đích thị là số 98 rồi."
Quý Thanh Lâm không đáp, chỉ chăm chăm vào con số 62 kia.
"Thế nào thế nào? Tiểu Thanh cậu nhìn ra cái gì à?" Bạch Bất Nhiễm hỏi đầy mong chờ, "Cậu thông minh hơn tôi, nhất định có thể nhìn ra manh mối."
Quý Thanh Lâm lắc đầu, dúi thẻ về tay Bạch Bất Nhiễm: "Em chẳng nhìn ra gì cả." Anh chưa từng gặp số 62, cũng không tài nào nghĩ cho được mục đích của cậu ta là gì.
Đặc điểm "lợi hại" trong lời của Bạch Bất Nhiễm không có bất kỳ giá trị tham khảo gì.
Đối với số 73 Bạch Bất Nhiễm, ai còn sống cũng lợi hại hơn cậu.
"À, không sao.
Nhưng mà cậu nên cẩn thận chút.
Cậu ấy cướp thẻ của tôi đi rồi,