Editor: Đông Vân Triều
"Mày không thể ít mồm như chỗ lành của cái mặt mày được à!" Lý Duy Hoa xù lông, tay bị còng không làm gì được, y trực tiếp đá chân hất văng giày về phía Charles, dường như còn chưa đã ghiền, y hất nốt chiếc còn lại luôn.
Tần Niệm nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo y, nhấc bổng Lý Duy Hoa lên để y đứng trên đôi ủng quân đội của mình, miễn cho giẫm phải cỏ ướt.
Charles dễ dàng né được cả đôi giày: "Tốt lắm, lời cần nói tao cũng nói hết rồi, hai chúng mày tự xử với nhau đi ha." Chưa kịp dứt lời, Charles đã phóng ra khỏi chỗ cũ rồi khuất bóng giữa rừng cây.
Charles sống lâu đến mức giết người đã chẳng còn là suối nguồn khoái cảm của gã nữa, giờ gã càng ưa thích việc xem kịch vui hơn, nhất là vở kịch lãng mạn yêu-hận tình-thù giữa cảnh sát và tội phạm vừa mới ra lò này.
Tiếc rằng cả hai nhân vật chính trên đều tương đối khó giải quyết, gã mà ở lại làm khán giả mục kích hiện trường thật thì có khi bị gọt cho bay đầu, nhưng không sao, gã đã cất công dựng cảnh rồi, phần còn lại ấy à, để bọn chúng tự diễn đi thôi.
Mưa vẫn rơi rả rích, không có ý định ngừng.
Lý Duy Hoa giẫm lên ủng Tần Niệm, gần như bị ép phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Lý Duy Hoa đành đánh mắt sang chỗ khác: "Ừm, ngài cảnh sát à, anh bỏ tôi xuống được không, người ta phải đi nhặt giày."
Tần Niệm bỏ ngoài tai lời đề nghị của y, dợm mở lời: "Gã nói..." Anh vốn muốn hỏi y có phải Charles nói thật không, nhưng được một nửa anh biết câu hỏi này thật vô nghĩa, Charles được lợi lộc gì mà lừa anh.
Thế nên anh sửa miệng, hỏi: "Vì sao?"
"Do tinh thần chính nghĩa quấy phá đó." Lý Duy Hoa thuận miệng bịa ra một cái cớ, "Thú thật với anh, ngày còn bé tôi vẫn luôn ước mơ lớn lên mình sẽ làm cảnh sát, không nghĩ tới bản thân càng sống càng thụt lùi, lại trở thành một tên tội phạm, nên chỉ có thể dùng cách này để thỏa mãn một góc trời non trẻ của mình thôi."
Tần Niệm vẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt cà lơ phất phơ của y, lòng anh giăng đầy cảm xúc hỗn loạn, thứ anh muốn hỏi rất nhiều, nhưng đến miệng lại không thốt ra được, chúng nghẹn bứ lại ở yết hầu, đau đớn khôn nguôi.
Anh thấp giọng thủ thỉ: "Còn đau phải không?"
Điện giật 72 tiếng, chịu 38 nhát dao, bị đập nát toàn bộ từ xương đùi trở xuống, tiêm ma túy quá liều.
Cái nào cũng là cực hình trong cực hình.
Đây vốn là một cơ thể mảnh mai không thể chịu chút ức hiếp nào, vậy nên chẳng biết y đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Vì anh, y đã hi sinh quá nhiều, nhưng thà cắn chặt răng chứ nhất quyết không chịu giãi bày, thậm chí còn có thể cười xuề xòa cho qua như thế.
Vì cái gì?
Lý Duy Hoa quay đầu, nháy mắt với anh, cười nói: "Không sao đâu, tôi may mắn lắm, chân trước tên Charles kia vừa đi chân sau Trò chơi đã bắt đầu.
Chỉ là lúc ấy...!tôi hôn mê rồi nên không nghe thấy tiếng hệ thống.
Sau đó tôi giết sạch lũ chúng nó, vượt cửa thì đầy máu sống lại, chẳng để lại tí di chứng nào...!Ưm."
Đôi đồng tử màu vàng trà nở to.
Chiếc ô đen rơi xuống bãi cỏ.
Người đàn ông trói buộc y bằng một chiếc còng tay đang ôm eo y, khiến tay phải của Lý Duy Hoa vô tình bị cố định sau lưng, tay trái chẳng biết đặt ở nơi nào.
Tần Niệm dịu dàng nâng cằm y lên.
Họ hôn nhau trong mưa.
-
Tạ Trì An nói: "Chúng ta ra ngoài đi."
Giang Khoát nghiêm mặt nói dối: "Mưa to lắm, cứ ở đây thêm mấy ngày đi đã."
Tạ Trì An: "...!Linh tinh nào." Cậu còn chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi nữa là "to".
Hai người họ đã ăn dầm nằm dề ở trong hang này năm ngày tròn, Trò chơi cũng chỉ còn lại mười ngày.
Đảo này lớn như thế, tìm 7 người khác thì biết đến bao giờ.
Tạ Trì An không định chấp nhận kết cục toàn quân bị diệt, mà cậu cũng sẽ không ký thác hy vọng lên đám người đó.
Giang Khoát nhìn cậu bằng ánh mắt không bằng lòng: "Em thế này rồi còn đánh đấm cái gì?"
Tạ Trì An trực tiếp đứng thẳng dậy, trong nháy mắt đó đuôi mày cậu giật mạnh vì đau, nhưng cậu vẫn khởi động tiếp, làm nóng tay chân như thường: "Giết người không thành vấn đề.
Cùng lắm thì anh đưa cung cho tôi, anh cận chiến, tôi đánh tầm xa."
Mặt Giang Khoát biến sắc, nạt: "Em ngồi ngay xuống cho tôi!"
Tạ Trì An: "Không đấy." Cậu đã chẳng hoạt động gì năm ngày liền rồi, người sắp mốc meo đến nơi.
"An An, nghe lời tôi."
"..." Tạ Trì An lườm hắn, "Anh đừng có coi tôi là con gái nữa được không?"
"Gái ghiếc gì chứ, con trai thì không cần được bảo vệ à, em cho rằng mình làm bằng sắt đúng không?" Giang Khoát vội rảo bước tới, "Ngồi xuống."
Tạ Trì An chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Khoát biểu thị hai chữ "cự tuyệt".
Cậu vẫn luôn là một người kiêu ngạo, cứng cỏi, đâu có yếu ớt như thế, chỉ bởi dăm ba vết thương mà đòi sống đòi chết.
Giang Khoát biết Tạ Trì An đã hạ quyết tâm, hắn đành lui một bước: "Được rồi, tôi cho phép em đi ra ngoài.
Nhưng em phải để tôi cõng." Không đợi Tạ Trì An mở miệng, Giang Khoát đã chặn họng, "Trời mưa đường rất trơn, em mà ngã là phiền to.
Bây giờ thế này, tôi cõng em, cung cũng cho em luôn, em làm kỵ xạ[1], được không? Gặp kẻ nào em cứ bắn kẻ đấy, phải phiền em gặt mạng rồi."
[1] Hay Mã cung thủ là một kỵ sĩ hay kỵ binh được trang bị một cây cung và sử dụng thành thạo việc bắn tên trên lưng ngựa ngay khi ngựa dang phi.(theo Wikipedia)
Nói như này sẽ không khiến Tạ Trì An cảm thấy mình là gánh nặng, đương nhiên sẽ không chối từ ý tốt của hắn.
Để có thể cõng Tạ Trì An, Giang Khoát đúng là không từ thủ đoạn, vất vả vòng vèo, lèo lái con trai nhà người ta vào tròng.
Tạ Trì An cân nhắc một hồi rồi đồng ý.
Giang Khoát gắng đè khóe môi sắp toác ra vì cười lớn của mình, xoay người ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Tạ Trì An hơi do dự, rồi nằm úp vào lưng Giang Khoát, hai tay khẽ níu lấy vai hắn.
"Ôm chặt vào nào, em cứ hờ hờ như thế sao cầm cung được." Giang Khoát bày ra vẻ nghiêm túc dạy bảo.
Tạ Trì An mím môi, quyết định vòng một tay quanh cổ Giang Khoát, tay còn lại cầm cung.
Giang Khoát nâng chân Tạ Trì An, dễ dàng đứng thẳng người dậy.
Tạ Trì An rất nhẹ, ngày đó ôm cậu vào lòng Giang Khoát đã biết rồi.
"Em phải ăn nhiều một chút mới lớn được, nhẹ như này không ổn." Giang Khoát đi ra khỏi hàng, mưa bụi bay tới tấp đập vào người họ.
Tiểu Bạch cũng lon ton chạy theo.
Mấy bữa thịt nướng của Tạ Trì An đã mua chuộc được dạ dày nó, giờ đây Tiểu đã coi Tạ Trì An như loài động vật quý hiếm cần được bảo hộ trọng điểm.
Ở lâu trong hang tối, Tạ Trì An vẫn chưa thích ứng được với cường độ ánh sáng này, cậu đành cụp mắt tiếp lời: "Tôi nhẹ là bởi vì tôi ăn không béo, không phải do ăn ít."
Nếu tên phàm ăn Bạch Bất Nhiễm có mặt tại đây, chắc chắn cậu ta sẽ bi phẫn gào lên: "Cậu đang nói tiếng người sao?!!!"
Nhưng tiếc rằng đây lại là Giang Khoát, một tên khoác loác nức tiếng.
Giang Khoát nói: "Tạng người[2] như An An đúng là thần kỳ đó."
[2] Là thể trạng cơ thể của một người được quyết định bởi gien của người đó.
Vào những năm 1940, nhà tâm lý học W.
H.
Sheldon đã phát triển một hệ thống phân chia con người thành 3 nhóm hình thể cơ bản: Ectomorph (gầy), Mesomorph (cơ bắp), Endomorph (béo) (theo ifitness.vn)
-
Ngày 14 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 22, có mưa nhỏ.
"Người chơi số 17 đã tử vong."
-
Ngày 15 tháng 11, Trò chơi ngày thứ 23, có mưa vừa.
"Người chơi số 3 đã tử vong."
"Người chơi số 8 đã tử vong.
Ở đâu đó trên đảo, đứng trước hai thi thể vừa ngã xuống, Charles thổi họng súng.
Số 3 và số 8 vốn là đồng đội của