Editor: Đông Vân Triều
Không có ô che chắn, nước mưa mau chóng thấm ướt mái tóc mềm mại màu bạc của Lý Duy Hoa.
Tần Niệm cởi áo khoác của mình trùm lên đầu y, bên trong anh chỉ mặc độc một chiếc áo len cao cổ.
Vừa lặn lội từ nước Anh về Trung Quốc đã bị cuốn vào Trò chơi, quần áo của họ cũng trái mùa với người khác.
Cả hai đều rõ, ở ngoài hiện thực võ trang đầy đủ như thế còn không làm gì được Charles, ở đây họ tay không tấc sắt mà còn muốn xử đẹp Charles và khẩu súng nghịch thiên của gã, quá đỗi khó khăn.
Đồng quy vu tận đã là kết cục tốt nhất, nhiều khả năng họ sẽ chết hết dưới tay Charles.
Những ngày trước đó ở trên đảo, Tần Niệm và Lý Duy Hoa đã từng giao chiến với Charles.
Hai đánh một, nếu không có khẩu súng kia, vũ lực giữa hai bên không chênh nhau là mấy.
Nhưng cứ mỗi khi họ sắp đánh gã một cú chí mạng thì Charles luôn gặp được một thời cơ nào đó để kịp thời tránh đi, như thể gã đang bật hack vậy.
Tần Niệm, Lý Duy Hoa đương nhiên không biết đến một loại tồn tại mang tên thẻ May mắn này, vì dù sao phần thưởng qua cửa đầu tiên của họ cũng chẳng phải nó.
Nên bây giờ, họ đã chuẩn bị xong tâm lý tử chiến đến cùng.
Nhưng trước khi chết, luôn có những chuyện cần phải nói rõ ràng.
"Anh cảnh sát này, hình như chúng ta đã quen nhau năm, sáu năm có lẻ rồi." Lý Duy Hoa hỏi, "Anh thích em từ lúc nào vậy?"
Tần Niệm hỏi ngược lại: "Em thì sao?"
"Là em hỏi trước mà, anh cảnh sát."
"Hay thế này đi." Tần Niệm nói, "Một hỏi một đáp, hết một lượt thì đổi lại."
Cả hai đều có quá nhiều mối bận tâm cần phải giải đáp.
"Được."
Tần Niệm trả lời vấn đề thứ nhất: "Ngay từ lúc em ra tay với những kẻ cặn bã trong xã hội là tôi đã bắt đầu thưởng thức em rồi, kinh ngạc, thán phục trước những câu đố em để lại hiện trường, sự ăn ý vô hình mỗi khi chúng ta đấu trí ngang tay, có khi...!là do lâu ngày sinh tình, càng đánh càng yêu.
Tới lượt em."
"Từ nhỏ, em đã muốn trở thành cảnh sát." Lý Duy Hoa đáp, "Anh cảnh sát à, anh công chính, dũng cảm, thông minh, thỏa mãn mọi ảo tưởng của em đối với ước mơ thời thơ bé của mình.
Chúng ta hợp nhau như thế, không ưm ưm thì chẳng phải có lỗi với đất trời ư?"
"...!Vậy sao lại giết người?"
"Sống ở đời ấy mà, có mười chuyện thì đến tám chín chuyện không được như ý." Giọng Lý Duy Hoa bình đạm như thể đang kể câu chuyện của một người khác mà không phải của chính y, "một câu chuyện theo khuôn sáo cũ rích, em có một ông bố ham mê cờ bạc, rượu chè, ma túy kiêm cặn bã thích bạo lực gia đình và một người mẹ gốc Hoa xinh đẹp, yếu đuối chẳng biết làm gì ngoài khóc.
Nhưng em yêu bà.
Dù cho em chỉ là một sản phẩm lỗi vô tình có được sau một lần bà bị cưỡng hiếp.
Em nói vậy, anh hiểu chứ?"
Sắc mặt Tần Niệm khẽ biến.
"Gã ta thường xuyên đánh mẹ và em." Lý Duy Hoa nghiền ngẫm, "Chẳng bao lâu sau, gã đánh chết mẹ, nhưng ở nước Anh làm gì có tử hình, cho nên em đã tự tay ban cho gã hình phạt gã đáng phải nhận.
Đó là lần đầu tiên em giết người, nên em trở thành kẻ phạm tội."
"Thời gian thấm thoát trôi qua, em cảm thấy, những đứa trẻ giống như em ngoài kia, mỗi lần em giết thêm một kẻ rác rưởi như ông già kia thì như vậy, thế giới sẽ ít đi một tội phạm như em và nhiều thêm một công dân bình thường cống hiến cho xã hội.
Nay mai, những đứa trẻ ấy có thể lớn lên và trở thành bác sĩ, y tá, luật sư, hay cảnh sát giống như anh vậy...!nhưng chắc chắn không phải một tội phạm là em." Lý Duy Hoa cười khẽ, "Kể anh nghe, có lần em ra tay với một gã đàn ông, gã có con rồi nhưng đương nhiên chẳng phải hạng phụ huynh tốt lành gì.
Em có bảo con của gã quay lưng lại để không cần phải chứng kiến cảnh máu me này, nhưng đứa trẻ đó khăng khăng phải nhìn em, nhìn em dùng đôi bàn tay mình giết chết cha nó.
Rồi nó nói với em, cảm ơn ngài."
"Cảm ơn ngài." Lý Duy Hoa nhún vai, "Em nghĩ, nếu như tuổi thơ em cũng có một người đột nhiên xông vào nhà giết gã đàn ông vũ phu kia, hẳn em cũng sẽ biết ơn người anh hùng ấy nhiều lắm.
Rồi sau này em sẽ cố gắng trở thành cảnh sát, mà không phải...!một kẻ gánh trên vai tội danh giết người.
Nhưng em đâu thể cứ trông chờ vào người khác mãi được đúng không, vị anh hùng trong ảo tưởng của em ấy chẳng qua cũng chỉ là một người vô tội bị liên lụy, em vẫn nên tự mình ra tay thì hơn.
Mà cho dù...!em không giết gã, cũng sẽ không có ai đến cứu em."
Tần Niệm bỗng nhiên nhớ tới câu nói của y khi đứng trước thi thể của bé gái số 9: "Tôi chỉ đang nghĩ, loại gia đình kiểu gì mới có thể nuôi dạy ra một con quỷ như thế này."
Tartaros là ác quỷ sao?
Đúng, bởi vì y giết người.
Song, y cũng là thiên thần sao?
Đúng, bởi vì y đã cứu vớt không biết bao nhiêu mảnh đời.
"Em trả lời xong rồi đó.
Với cả đừng có nhìn em như vậy chứ, anh cảnh sát, em có gì mà đáng thương, hiện tại em đang sống rất tốt." Lý Duy Hoa ngước đôi mắt màu vàng trà sáng long lanh tựa lưu ly, "Này anh cảnh sát, em còn chưa biết tên họ và địa chỉ nhà anh đó.
Mặc dù hẳn là không còn cơ hội đến thăm..."
"Số 36 phố Wallace, Sheffield, Tần Niệm, tên tiếng Anh là Hugh.
Hoan nghênh em đến thăm mỗi ngày." Tần Niệm ngắt lời y, dùng tốc độ ánh sáng trả lời lấy lòng người thương.
Đây chính là địa chỉ nhà của anh tại Anh.
"Tần Niệm." Lý Duy Hoa nhẩm lại một lần, rồi mới tiếp lời, "Em tên là Levi, tên tiếng Trung là Lý Duy Hoa.
Là mẹ đặt cho em đấy."
"Gìn giữ Hoa Hạ?" Tần Niệm nhìn y.
"Không sai." Lý Duy Hoa mỉm cười, "Bỉ nhĩ duy hà, duy thường chi hoà[1].
Là hai câu thơ trong bài Thái vi 4 thuộc Tiểu Nhã trong Kinh Thi[2].
Đây chỉ là một trong những bài thơ mẹ em nhớ được.
Sau khi bà gả cho người đàn ông khốn kiếp kia thì đổi quốc tịch Anh theo chồng, nhưng cả đời bà chỉ mong ngóng được một ngày trở về quê hương Trung Hoa xa xôi."
[1] Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát:
"Nở đều thơm đặc hoa gì?
Ấy cây thường đệ đến kỳ trổ hoa"
(theo thivien.net)
[2] Là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo.
311 bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu (TK 11-771 TCN) đến giữa thời Xuân Thu (770-476 TCN).
Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng.
Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời.
(theo Wikipedia)
"Mẹ của em thật tốt."
"Tất nhiên rồi, không ai tốt hơn mẹ em đâu."
Môi Tần Niệm mấp máy, rốt cục anh vẫn đề cập đến chuyện năm đó: "Cô nhi viện..."
Băn khoăn của anh cảnh sát này nhiều nhỉ.
Rõ là một hỏi một đáp, trao đổi công bằng tốt đẹp cuối cùng lại biến thành anh đơn phương hỏi cung Lý Duy Hoa.
Nhưng Lý Duy Hoa khịt mũi không thèm để ý, vì mình tốt tính mà.
"Gió." Lý Duy Hoa lời ít mà ý nhiều, "Em chưa từng nghĩ đến việc...!giết họ."
"..."
Thì ra là vậy.
Tần Niệm còn muốn hỏi Lý Duy Hoa sống sót qua cửa thứ Nhất như thế nào.
Nhưng chung quy anh vẫn nuốt ngược vào trong, Lý Duy Hoa có tội tình gì mà anh lại ép y nhớ phải nhớ về đoạn ký ức đau khổ ấy chứ?
Tần Niệm hỏi tiếp: "Sao em lại đến Trung Quốc?" Mục đích của lần về nước này của anh là để thăm hỏi cha mẹ cố nhân, nhưng Lý Duy Hoa thì sao? Lý Duy Hoa đã sống từ nhỏ ở Anh, đâu có thân nhân gì ở Trung Quốc.
"Em đuổi theo Charles." Lý Duy Hoa đáp, "Sau khi bị gã bắt giam, em biết Charles đang lên kế hoạch bí mật đưa một lô thuốc phiện vào Trung Quốc, nhưng em không có chứng cứ, nên cửa thứ Nhất vừa kết thúc là em bay đến Trung Quốc."
Tầm quan trọng của tin tức này là khỏi bàn, Tần Niệm vừa kinh sợ vừa cau mày.
Lý Duy Hoa hành động đơn độc là quá nguy hiểm.
Y vừa mới thoát khỏi đại bản doanh của địch lại không chùn bước mà tiếp tục theo chân Charles.
Anh muốn khuyên y phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, nhưng nghĩ lại, người như họ, luôn có những chuyện còn quan trọng hơn cả an nguy của bản thân mình.
"Anh cảnh sát này, anh hỏi nhiều như thế, chắc là cũng đến lượt em rồi nhỉ?" Lý Duy Hoa nghiêng đầu.
"Em hỏi đi."
Giữa mưa to gió lớn, Lý Duy Hoa cười thật dịu dàng: "Chàng