Cháy hết lãng mạn

Chương 12


trước sau

Hứa Nùng đã làm , ngược lại cũng sẽ không lại băn khoăn, ngoại trừ không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hai người, ngoài ra không cảm thấy gì.

Đem hai cây kẹo mút nắm trong tay, đưa về hướng cô gái thu ngân.

“Lấy hai cái này.”

Hai cây kẹo mút nằm trong lòng bàn tay, là alpenliebe, một cái hương vị chuối, một cái hương vị dâu tây.

Cô gái thu ngân cho dù là được dày công tu dưỡng chuyên nghiệp tới đâu, lúc này cũng có chút kìm chế không được.

Vẻ mặt một lời khó nói hết, nhìn Hứa Nùng, lại nhìn Chu Khởi. Cuối cùng đem hai cây kẹo mút quét mã vạch, sau đó mặt vô cảm nói: “Hai đồng.”

Chu Khởi chậm chạp không có hành động gì, Hứa Nùng liếc mắt nhìn hắn, dường như đang dùng ánh mắt nói ——

Thanh toán tiền.

Hắn vẫn luôn nhìn cô, dưới ánh đèn, khuôn mặt của Hứa Nùng vẫn như cũ được che giấu bởi vẻ quê mùa, nhưng đôi mắt đen, long lanh vô cùng đẹp.

Ánh mắt trong suốt thấy đáy, tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Chu Khởi đem đầu lưỡi chống đỡ hàm răng, qua một lúc lâu, ở trong lòng rủa thầm một câu ——

Chết tiệt.

. . .

Lúc ra ngoài, hai người sóng vai cùng nhau trở về, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Khoảng cách bọn họ cách nhau rất gần, khi nhẹ nhàng bước đi hai cánh tay đều suýt chút nữa chạm vào da thịt của đối phương, Hứa Nùng không lộ chút dấu vết di chuyển sang vị trí bên cạnh, muốn cùng hắn cách xa một chút.

Kết quả chưa bước được ra hướng bên ngoài hai bước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi, một chiếc xe từ phía sau bọn họ chạy như bay về phía trước, Hứa Nùng vẫn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác thân thể bị người mãnh liệt lôi kéo.

Chiếc xe thể thao từ bên người bay nhanh mà qua, Hứa Nùng lúc này mới phát giác.

Cả người bị Chu Khởi lôi kéo đến trước người hắn, khuôn mặt nhỏ chạm vào trên lồng ngực hắn. Cánh tay còn bị hắn hung tợn nắm, chóp mũi cách áo T-shirt của hắn không đến 1 cm.

Một cỗ hương thơm xà phòng hòa lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tràn trong khoang mũi, nghe thấy hô hấp nhẹ nhàng, không dám dùng sức quá.

Chu Khởi híp mắt nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, sau đó, cúi đầu, nhìn tóc trên đỉnh đầu Hứa Nùng .

“Sao em không trốn bên này mà đi?”

Giọng nói của hắn có chút lạnh, ngược lại cũng không phải thật sự tức giận, mà tức vì vừa nãy trốn hắn đến cả xe cũng không để ý.

Hứa Nùng tự biết đuối lý, gò má nóng lên, được một lúc lâu, cúi đầu nói câu: “Xin lỗi.”

Chu Khởi thực sự bị cô làm cho không có cách nào nổi giận, hắn buông tay, chủ động tiến vào trong hai bước, không có giống như lúc trước dựa vào gần như vậy.

“Qua đây, đừng có tiếp tục đi ở bên ngoài.”

Hứa Nùng đi theo bước chân của hắn, cũng xê dịch vào trong hai bước, lúc này trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm giác vừa nãy của bản thân quá rõ ràng.

Liền muốn xoay chuyển bầu không khí, dù sao khoảng cách từ đây về đến trường quay còn có 10 phút, người đàn ông này dường như không có ý nghĩ trực tiếp vứt bỏ cô, giống như muốn đưa cô về trường quay.

Nếu như mười phút vẫn luôn là bầu không khí này, cái đó phỏng chừng là lúng túng chết người.

Suy nghĩ một chút, mở ra que kẹo mút hương vị chuối, đưa qua cho Chu Khởi bên đó.

“Ăn không?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Chu Khởi hững hờ liếc mắt nhìn, có chút ám chỉ, “Đây là quà cảm ơn, em tự mình ăn đi.”

Hứa Nùng không ngờ hắn vẫn rất để ý chuyện này, lẽ nào thật sự cảm thấy hành động này là làm mất mặt mũi của hắn?

Thế nhưng không cần phải làm gì cả, xác thực giúp hắn hai lần, nhưng cũng không có trả giá bằng đồ vật cụ thể. Hắn muốn cảm ơn cũng chỉ cần tấm lòng là được, không cần phải coi trọng như vậy.

Nghĩ tới đây, liền đem kẹo mút đã bóc bỏ vào trong miệng ngậm.

Đầu lưỡi đảo một vòng, cảm giác ngọt ngào trong khoang miệng dần tan ra, lại mở miệng nói: “Tôi không có xem thường tấm lòng của anh, so với việc ăn một bữa tiệc lớn, tôi càng thích ăn kẹo, cho nên mới chọn cái này, anh không cần suy nghĩ nhiều.”

Nói tới đây,

chủ động nhìn về phía hắn.

Đôi mắt long lanh, chỉ có ánh trăng bên đường dần tản xuống, đẹp lạ thường.

“Phương thức cảm ơn tốt nhất là khiến cho đối phương vui vẻ, tôi ăn kẹo liền rất vui vẻ.”

Chu Khởi nhìn cô không chớp mắt, Hứa Nùng bị hắn nhìn chăm chú liền không chịu được nữa, ánh mắt có chút hoảng hốt rời đi.

Vừa định mở miệng nói gì đó, liền đột nhiên cảm thấy cổ tay lại bị hắn lôi kéo, sau đó, hắn dùng sức, trực tiếp đem người ấn ở góc tối trong bức tường.

Hứa Nùng cảm giác da đầu mình muốn nổ tung, bên tai là tiếng tim đập ầm ầm, một tiếng lại một tiếng, hô hấp trong nháy mắt tăng thêm.

“Anh . . .”

Lời còn chưa dứt, liền thấy ngón tay hắn ấn lên môi cô, sau đó nhỏ giọng ở bên tai cô nói: “Trước tiên đừng lên tiếng.”

Hứa Nùng cũng không biết hắn giở trò gì, nhưng giây tiếp theo, liền rõ ràng chuyện gì xảy ra.

—— “Lưu tổng, đừng. . . Đừng ở chỗ này. . .”

—— “Tiểu dâm đãng, ở bên ngoài mới kích thích, nào, để anh trai nhìn xem em đã ẩm ướt chưa. . .”

—— “Lưu tổng. . . Lưu tổng. . . Xin anh, em , em không muốn cấp trên biết. . . Nếu như bị chó săn phát hiện thì thật sự tiêu đời. Anh cũng không muốn tốn tiền giúp em loại bỏ hot search chứ? Hơn nữa vợ của . . .”

Hứa Nùng luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, cẩn thận nghe một lúc, đây không phải là tiểu Hoa nữ chính tổ bên cạnh bọn họ đó sao!

Vừa nghĩ tới khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Tiểu Hoa, trong lòng vạn lần không muốn tin, vừa nãy rên du dương như vậy, hơi thở người đó ám muội, dĩ nhiên là.

Sau đó có thể là kinh sợ khi nghe thấy hai từ “vợ”, vị Lưu tổng thật sự thở dài một hơi.

Có điều hắn cũng không dễ dàng gì buông tha cho đối phương, vẻ mặt tà mị vuốt eo nhỏ tinh tế của Tiểu Hoa, “Muốn để anh buông tha cho em? Vậy kêu một tiếng anh trai xem sao.”

Tiểu Hoa quở trách liếc hắn, cũng không có õng ẹo, “Anh trai, anh trai chúng ta mau trở lại trong xe thôi.”

Hứa Nùng vẫn kinh ngạc tới lúc bọn họ rời đi, sau đó hai người bọn họ biến mất rồi, nhưng hơi thở ám muội làm người ta lúng túng vẫn phảng phất tung bay trong không khí như vậy.

Lúc này mới có cảm giác không được tự nhiên, nhìn chung quanh, mới phát hiện hai tay Chu Khởi vẫn chống đỡ hai bên tường trên đầu của cô.

Đánh bạo nâng mắt lên, sau đó nhìn sang mới phát hiện Chu Khởi vẫn luôn nhìn mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, da đầu căng thẳng cũng trở nên tê dần.

“Việc đó. . . Bọn họ đi rồi, anh có thể đứng lên.”

Chu Khởi nhìn, sau đó, khóe môi nhướn lên.

“Muốn ra ngoài?”

“Ừm. . .”

Giọng hắn lười biếng, mang theo ý cười xấu xa vang lên trên đỉnh đầu ——

“Vậy kêu một tiếng anh trai xem sao.”

P.S. Tui dịch xong chương 14 với 15 mới thấy mình đu bộ này rất đáng, anh Chu đa cấp sẽ không làm mọi người thất vọng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện