Cháy hết lãng mạn

Chương 11


trước sau

Siêu thị trong thành phố điện ảnh, cô gái ở quầy thu ngân ánh mắt vẫn luôn như có như không đánh giá quầy hàng bên kia, ánh mắt thẹn thùng, ánh mắt vẫn muốn nhìn về đầu bên đó, nhưng dường như lại có chút ngại.

Chu Khởi dựa vào trước cửa sổ bên cạnh giá hàng hóa, cánh tay tùy ý vắt trên bệ cửa sổ, trên tay cầm bật lửa, từng tiếng, từng tiếng gõ vào bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch.

Thân đèn chân không bằng kim loại tỏa ra ánh sáng lạnh , đáp trên ngón tay của hắn, càng toát lên vẻ thon dài đẹp mắt.

Ánh mắt hắn vẫn luôn cố định trên người Hứa Nùng, thật lâu cũng không có rời đi.

Hứa Nùng vẫn đang giả bộ chọn hàng hóa, thực ra vẫn luôn lẳng lặng, lắng nghe động tĩnh phía sau.

Trước đó người đàn ông đó đem lời nói thành như vậy, cô căn bản không có cách nào từ chối.

Ý tứ của hắn rõ ràng đang nói, ngày hôm nay cô không đáp ứng, vậy thì ngày mai, ngày mai không đáp ứng, vậy thì ngày kia. . .

Hơn nữa người này biết cô là người của tổ kịch, đến tìm cô càng dễ dàng hơn.

Ngược lại cô không cảm thấy hắn sẽ cố ý nói gì trước mặt người khác, nhưng mà bản thân vẫn luôn nỗ lực giảm thấp giọng không làm lộ sự việc, có lẽ hắn cũng không biết rõ nội tình bên trong.

Sợ nhất lúc nào đó hắn tới tổ kịch, lỡ miệng nói ra. . .

Hứa Nùng không thể để mọi chuyện xảy ra như vậy, cho nên sau khi hắn nói ra lời như vậy, mới không cam lòng nhận lời.

Bọn họ một trước một sau bước trên đường, Hứa Nùng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là dừng bước.

Cô đứng ở trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Anh nói muốn cảm ơn tôi, mời tôi đi ăn, việc đó. . . Ăn gì có thể do tôi quyết định không?”

Lúc này người đàn ông đó không tỏ ý kiến gì nhướn mày, đợi sau khi cô dẫn hắn tới siêu thị, cô đi ở phía trước, rõ ràng nghe thấy người đàn ông đó ở phía sau nở nụ cười.

Không chút nào che giấu, có chút hênh hoang, mà âm thanh đó còn phát ra từ trong cổ họng của hắn.

Hứa Nùng có chút ảo não, đột nhiên hối hận vì sao mình chọn tới nơi này.

Hắn mang nợ thì mang nợ, không có tiền thì không có tiền, cô quản nhiều như vậy để làm gì?

Ngược lại là hắn nói muốn mời khách, trong thành phố điện ảnh này thiếu gì quán cơm, tại sao cô phải tới nơi này để tiết kiệm tiền giúp hắn?

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng có chút kích động, tay chọn đồ bắt đầu cố ý hướng tới những đồ ăn vặt nhập khẩu, không tới một lúc, trước ngực ôm đầy thứ đồ màu sắc rực rõ, chữ in bên ngoài đều là đồ ăn vặt nước ngoài.

Đồ quá nhiều, cô ôm rất mất sức.

Mới vừa xoay người, thân trước liền dựa vào một thân hình cao to bước tới.

Hứa Nùng cho dù cúi đầu rũ mắt, cũng biết người tới là ai.

Hai tay ôm đồ của cô theo bản năng nắm chặt.

Người phía trước động một cái, nhấc tay lên, muốn tiếp nhận đồ ăn vặt trong tay cô.

“Những thứ này trước tiên đưa cho anh, em lại đi chọn những thứ khác.”

Hứa Nùng sửng sốt một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “A?”

Mắt Chu Khởi đều là sự lười biếng, giọng điệu cũng là vẻ đương nhiên, “Đây mới có mấy túi, không phải nên chọn

nhiều một chút sao?”

Hứa Nùng quả thực bị bộ dạng này của hắn đánh bại, trong đầu cô đều là hình ảnh trước đây từng nhìn thấy trên ti vi, vì chiều lòng các cô gái, coi như không có tiền cũng phải đánh phồng má giả làm người đàn ông mập mạp.

Mặc dù cô sẽ không tự luyến cảm thấy là hắn thích mình, nhưng hắn bày ra hành động này. . . Thật sự cùng bọn họ không kém là bao.

Cô lại lặng lẽ liếc nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn nhìn mình, nhanh chóng lắc đầu, “Những thứ này là đủ rồi.”

Ngược lại Chu Khởi nghe xong cũng không làm khó cô, xoay người ôm đống đồ ăn vặt đó tới quầy thu ngân.

Cô gái đứng trước quầy thu ngân lúc này thấy Chu Khởi lại đây, vẫn còn căng thẳng, gò má đỏ bừng, vẫn luôn không dám đối diện nhìn hắn.

Thực ra làm việc ở trong thành phố điện ảnh, minh tinh nam muôn hình muôn vẻ cô ta đều gặp qua, nổi tiếng có khí chất cùng đẹp trai cũng rất nhiều, nhưng hôm nay gặp Chu Khởi, cô gái thu ngân liền cảm thấy những người trước đây so với hắn, đúng là kém rất xa.

Ngược lại cũng không phải nói đến vẻ ngoài, vẻ ngoài Chu Khởi xác thực rất đẹp trai, nhưng cũng không đạt tới trình độ xuất chúng.

Chủ yếu là trên người hắn có một loại khí chất vô hình nào đó, rõ ràng nhìn qua là bộ dáng lười biếng, chỉ cần giơ tay nhấc chân, lại tràn gập khí thế và hơi thở mạnh mẽ làm người ta không có cách nào xem nhẹ.

Cô gái thu ngân xấu hổ không dám nghĩ lung tung, bộ dáng cúi đầu thay bọn họ quét mã vạch.

Khi quét đến cái cuối cùng, Hứa Nùng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Chờ một chút!”

Ánh mắt Chu Khởi cùng cô gái thu ngân cùng nhìn sang, vẻ mặt Hứa Nùng nhất thời trở nên cứng ngắc.

“Cái đó. . . Tôi có thể trước tiên cầm đi trả mấy thứ này được không?”

Cô gái thu ngân bởi vì nở mặt anh chàng đẹp trai bên cạnh, lại bởi vì Hứa Nùng cùng anh chàng đẹp trai cùng nhau tới đây, cho nên lúc này thái độ vẫn rất tốt.

Cô cười nhẹ nói: “Đương nhiên là được, cô muốn trả cái nào? Tôi giúp cô hủy mã.”

Hứa Nùng nghe thấy lời này, nhắm mắt, nhìn chăm chú hai người, đem toàn bộ đồ trên quầy, ôm trở lại, chỉ để lại hai cậy kẹo que.

Nụ cười của cô gái thu ngân cứng lại, hai mắt Chu Khởi cũng nhẹ nhàng híp lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện