Nhưng cũng tốt biết được chuyện này được Mạnh Tư Ngữ xác nhận, ban đầu vốn là sợ Bạch Hiểu lợi dụng chuyện Manh Tư Ngữ lúc trước chỉ là chóp lưỡi đầu môi, hiện tại Mạnh Tư Ngữ biết chuyện, chạy chuyến này ngược lại cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cẩn thận mọi việc.
Hứa Nùng tới cửa sau của thành phố điện ảnh, đến đúng vị trí đã hẹn, đợi rất lâu không thấy Vương Hiền, trong lòng bắt đầu mơ hồ xuất hiện lo lắng.
Cùng với cửa trước không giống nhau, cửa sau không có bảo vệ, cửa lớn cũng tùy ý để ngỏ.
Hứa Nùng chỉ có thể đợi ở thành phố điện ảnh không bao lâu, cho nên căn bản không biết tình hình cửa sau là gì, vừa nãy nghe thấy có người đi tới cũng không thấy có gì đó không thích hợp.
Nhưng lúc này nhìn thấy, đường này là chỗ nào của cửa sau, nối liền căn bản là một mảng rừng hoang vu, ngoại trừ cỏ dại và những phiến cây cao thấp không đều nhau, căn bản không có người qua lại.
Biết mình bị Bạch Hiểu giở trò, ngoài bất đắc dĩ nhiều hơn là khó chịu.
Bạch Hiểu này càng ngày càng tẻ nhạt, đem người lừa tới nơi này là sao chứ? Nghĩ muốn ngày nắng to lăn qua lăn lại sao?
Nhưng mà quay người, liền biết, cách nghĩ vừa rồi của mình quá đơn giản.
Phía sau không biết từ lúc nào có mấy người đàn ông đang đứng, dáng vẻ của mỗi người bọn họ đều rất hung dữ mạnh mẽ, hơn nữa có hai người, Hứa Nùng luôn cảm thấy quen mắt.
. . . Là đám người đòi nợ lãi suất cao!
Trong nháy mắt, Hứa Nùng liền hiểu rõ dụng ý của Bạch Hiểu.
Nhưng giây đầu tiên nghĩ tới vấn đề không phải là cảnh ngộ bây giờ của mình, mà là đang suy nghĩ có phải Bạch Hiểu biết gì rồi, lẽ nào đã biết tối qua tới tìm mình chính là người mà đám người này cần tìm?
Nguyên do không nghĩ nhiều, đám người đó nở nụ cười lạnh cùng trào phúng, dần sáp tới gần.
Hứa Nùng không ngừng lùi về sau, những người đó cũng không vội, giống như thợ săn trêu chọc con mồi, chính là để bản thân làm loạn trận tuyến.
Nhưng biết, càng là tình huống như thế, càng phải tỉnh táo.
Suy nghĩ một chút, dừng bước chân, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh đối với bọn họ nói: “Mấy người có chuyện gì không?”
Trước đó ở trường quay vị đại ca đó bị Mạnh Tư Ngữ làm khó , lúc này nghe xong lời này, là người đầu tiên phản ứng.
“Cô nói xem? Em gái nhỏ.” Vị đại ca đó cười toáng lên, “Chúng tôi muốn làm gì, vì sao tới tìm cô, trong lòng cô ước chừng cũng đoán được mấy phần rồi. Chúng tôi cũng không phải không nói đạo lý, cũng không làm khó cô, chỉ cần cô đem người họ Chu đó ra, chúng tôi sẽ để cho cô đi.”
Móng tay Hứa Nùng cắm chặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng đâm vào, truyền tới cảm giác đau đớn để cho cô duy trì bình tĩnh.
“Họ Chu gì? Tôi không biết mấy người đang nói gì.”
Vị đại ca đó nhướn mày, “Nói như vậy em gái nhỏ là không muốn phối hợp phải không?”
Ý tứ của hắn chính là đang nói gì, Hứa Nùng đương nhiên nghe hiểu ——
Nếu không phối hợp tốt, vậy cũng đừng trách bọn họ dùng thủ đoạn!
Trong nháy mắt, Hứa Nùng chỉ cảm thấy lưng truyền tới cảm giác ớn lạnh, da đầu từng trận tê dại.
Đánh giá bốn phía xung quanh, cửa bên đó bị đám người kia chặn lại, chỉ có mặt sau khu rừng này có một con đường có thể chạy. Nhưng mặt sau khu rừng này thông tới nơi nào, có an toàn hay không, lại không biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, vẫn thật sự không dám hành động tùy tiện.
Mà vị đại ca bên kia cũng không cho nhiều cơ hội, nhanh chóng tiến về phía trước tóm lấy vai cô, giống như xách một con vật nhỏ, trực tiếp tóm về phía bên đó.
Cửa sau cách đó không xa một chiếc xe van cũ nát dừng lại, rất phổ thông, nhưng giờ khắc này đối với Hứa Nùng mà nói, nó giống như răng nanh sắc nhọn của dã thú.
Biết, chỉ cần mình bị bọn chúng mang lên xe, chính là tiếp nhận mọi thứ, đều trong phạm vi bản thân mình không thể khống chế.
Đừng nói thật sự không cùng người đàn ông đó quen thuộc, cũng không liên lạc được với hắn.
Coi như là may mắn để cho hắn biết được, mình bị đám người này bắt đi, hắn sẽ nhất định cứu mình chứ?
Đám người này nhìn cũng biết là cần tiền không cần mạng của chủ nhân, hắn thiếu nợ nhiều tiền như vậy, nếu như hắn rơi vào trong tay của bọn chúng, kết cục khẳng định so với mình còn thảm hơn.
Giờ khắc này trong đầu Hứa Nùng trở nên vô cùng rối loạn, lúc thì nghĩ nếu như
Thân thể gầy gò bị người đó to lớn hung hắn kéo tới bên ngoài cửa chiếc xe van, tay của người đó vẫn không có buông ra, vào lúc nãy cũng là hung dữ đẩy bả vai Hứa Nùng, lớn tiếng quát: “Lên đi!”
Thân thể Hứa Nùng lảo đảo, còn chưa đưa phản ứng, giây tiếp theo, liền nghe thấy cách đấy không xa bỗng nhiên truyền tới một giọng nói—
“Buông ra.”
Giọng nói có chút quen tai.
Vẻ mặt Hứa Nùng đình trệ trong chốc lát, không dám tin tưởng nhìn sang.
Lúc này trong đầu xoẹt qua một bóng hình thon dài , giờ phút này thực sự xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Nùng.
Hắn lại mặc trên người là bộ đồng phục bảo vệ đó.
Áo sơ mi màu xanh nhạt lỏng lẻo treo ở trên người, vạt áo phía dưới rất tùy ý chỉ nhét một nửa vào bên trong cạp quần. Hai chân ở ngoài vẫn là được bao bọc bới chiếc quần màu đen , dưới chân như cũ là đôi giày cổ cao.
Đầu ngón tay kẹp một điều thuốc hút được một nửa, điệu bộ vẫn như cũ không tập trung, nhưng khí thế của hắn bất cứ lúc nào đều khiến cho người ta không có cách nào lơ là.
Đám người đòi nợ nhìn ăn mặc của hắn, còn tưởng rằng hắn thật sự là bảo vệ của thành phố điện ảnh nhiều chuyện, liền từng người từng người đều là dáng vẻ đầy trào phúng đối với hắn cất lên tiếng cười xấu xa.
Hứa Nùng lúc này mới mới phản ứng được, nhanh chóng nháy mắt với hắn, lại không tiếng động đối với hắn nói ——
Chạy mau.
Biết bản thân mình hiện tại thân thể khó bảo toàn, nhưng lại muốn kết cục của hắn nhất định phải tốt hơn một chút, nếu như hắn thật sự rơi vào trong tay bọn họ, tiền lại không thể bỏ ra, nói không chừng sẽ bị bọn chúng hành hạ không biết thành bộ dạng như thế nào!
Mà vị đại ca đó vẫn nắm bả vai Hứa Nùng, vào lúc này cũng mở miệng: “Thằng nhóc, chuyện cùng mày không có liên quan, tốt nhất quản ít thôi , nhân cơ hội tao còn chưa tức giận, nhanh chóng cút !”
Lời này không sót một chữ nào truyền vào trong tai Hứa Nùng, sửng sốt một chút, tưởng rằng mình nghe lầm.
Còn chưa phản ứng mọi chuyện ra sao, Chu Khởi ở bên kia đột nhiên nở nụ cười.
Phút chốc, hắn kẹp thuốc lá, chân dài hướng tới bên này đi tới.
Đại khái chỉ dùng hai, ba giây hắn liền đứng trước mặt đám người đó.
Tiếp đó, trong khi tất cả mọi người đều không có phản ứng lại, chân dài duỗi ra, tàn bạo hướng tới người nói mà đạp một cước trên đầu gối !
Không trung truyền tới “rắc” một tiếng, giống như âm thanh xương vỡ, liền thấy người đó gã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng rên đau đớn ——
“A!”
Đàn em xung quanh đều sững sờ, vào lúc này tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng .
Chu Khởi từ trên cao nhìn xuống người nằm trên mặt đất, đầu ngón tay động một cái, hướng về phía mặt người đó gảy tàn thuốc.
“Tao vừa nãy không phải nói rồi sao, kêu mày buông ra?”
Bên miệng hắn mang theo ý cười, nhưng trong mắt lạnh lùng làm cho người ta thấy ớn lạnh.