Lúc người phụ trách thành phố điện ảnh dẫn người tới, tất cả đám người đòi nợ lãi đều bị Chu Khởi quật ngã xuống đất.
Hứa Nùng ở một bên tận mắt nhìn toàn bộ quá trình, không thể nói kinh ngạc đến ngây người, nhưng cũng bị khả năng của hắn làm cho chấn động.
Sau khi đám người đó nhìn thấy đại ca vạm vỡ bị đá thành như vậy, đều cùng nhau xông tới, từng người từng người vẻ mặt âm trầm, hùng hổ nói phải cho Chu Khởi biết mặt.
Quá trình Hứa Nùng không biết phải thuật lại như thế nào, nói chung khi còn chưa có phản ứng lại, những người kia cũng đã ngã xuống đất, hơn nữa Chu Khởi ra tay dường như đặc biệt tàn nhẫn, chỗ bị thương của những người đó không nguy hiểm đến tính mạng không thấy máu, nhưng từng người từng người trên mặt đều tràn đầy vẻ đau đớn.
Lúc người phụ trách thành phố điện ảnh đi tới, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ngược lại hắn không quá ngạc nhiên, bởi vì lúc trước từng nghe người ta nói qua, trong mấy người anh em của ông chủ bọn họ, bản lĩnh tốt nhất cũng đần dộn nhất chính là Chu Khởi năm đó lúc còn đi học dường như hắn từng cùng người ta thi đấu hắc quyền, một trận thi đấu nhanh chóng đánh đối phương đến mức nửa cái mạng cũng không còn.
Nhưng cho dù hiểu rõ nhiều như vậy, người phụ trách nghĩ vẫn thấy sợ.
Dù sao vị đại gia này đến địa bàn của hắn, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, ông chủ của bọn họ sẽ không tìm người khác, cần tính sổ khẳng định sẽ tìm đến trên đầu hắn đầu tiên!
Cho nên vào lúc nãy hắn cũng không quan tâm những cái khác, nhanh chóng chạy tới phía trước chuẩn bị quan tâm hai câu, nào ngờ lời này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Chu Khởi ở bên kia đã lên tiếng trước.
“Lãnh đạo, em giúp anh giải quyết phiền toái lớn, tháng này anh sẽ tăng thêm cho em một trăm đồng tiền thưởng chứ?”
Người phụ trách: “? ? ? ?”
Hắn có chút mơ màng, sau khi đối diện với ánh mắt lười biếng nhưng mang theo chút nguy hiểm, ngược lại phản ứng rất nhanh.
“Tăng tăng tăng, khẳng định tăng.” Nói xong, vẻ mặt dè dặt hỏi lại, “Vậy tôi đem những người này. . . Trước tiên áp giải đi?”
Chu Khởi liếc nhìn Hứa Nùng bên cạnh, thấy vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, không nhận ra được bất thường gì, liền hướng người phụ trách gật đầu.
Sau khi đám người đó bị mấy người bảo vệ được người phụ trách dẫn tới lôi đi, Chu Khởi bước hai bước tới trước mặt Hứa Nùng.
Hắn dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng gẩy gò má Hứa Nùng, “Ngốc rồi? Nghĩ gì vậy?”
Hứa Nùng nhìn hắn, muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay hắn, khi phát hiện có một chỗ bị trầy sát nhỏ, lời muốn nói liền thay đổi.
Có chút áy náy, chỉ chỉ vết thương của hắn, “Anh bị thương.”
Nói xong, nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút mềm mại, mang theo dò xét.
“Không thì tôi đi mua chút thuốc, giúp anh xử lý?”
Chu Khởi tùy ý lướt qua mu bàn tay gần như có thể xem nhẹ không được tính là vết thương, lại nhìn nét mặt của Hứa Nùng, phút chốc, lười biếng đáp.
“Được.”
——————————————
Khi tới tiệm thuốc mua thuốc, Hứa Nùng đi ở phía trước, cho nên vào cửa trước.
Bởi vì Chu Khởi vẫn luôn theo ở phía sau, có chút không dễ chịu, cho nên tốc độ bước đi có chút nhanh.
Trong hiệu thuốc chỉ có một ông lão đeo kính viễn thị, vốn dĩ đang nhàn nhã ngồi đọc báo, nhìn thấy Hứa Nùng vội vàng tiến vào, nhanh chóng hỏi cô: “Làm sao vậy cô gái nhỏ, bị thương ở chỗ nào sao?”
Ông lão vừa mới hỏi xong, cửa tiệm thuốc lại một lần nữa bị đẩy ra, Chu Khởi đi theo tiến vào.
Ông lão là người sáng suốt, nhìn ánh mắt Chu Khởi sau khi tiến vào vẫn luôn không rời khỏi Hứa Nùng, liền biết khẳng định hai người đi cùng nhau.
“Ai bị thương vậy?” Ông lão híp mắt hỏi cô.
Hứa Nùng chỉ chỉ
người phía sau, “Mu bàn tay anh ấy bị trầy chút.”
Ánh mắt ông lão hướng về phía Chu Khởi bên cạnh, nhìn kỹ mấy lần cũng không nhìn thấy có chỗ nào bị trầy .
“Vết thương nhỏ nhìn cũng không thấy, liền để cho cháu gấp thành bộ dạng như vậy?” Ý cười của ông lão càng sâu, ý tứ sâu xa nhìn về phía Chu Khởi, “Thằng nhóc , có phúc đấy.”
Hứa Nùng nghe thấy vậy liền biết ông lão hiểu lầm, trong nháy mắt hai gò má nóng lên.
“Không phải ông. . .”
Nhưng lời của Hứa Nùng còn chưa có nói xong, phía sau liền vang lên giọng nói của Chu Khởi ——
“Đâu chỉ có phúc, là phúc ba đời.”
Hứa Nùng theo bản năng quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của hắn, nhất thời nhiệt độ trên mặt càng nóng hơn.
Cúi đầu sẽ lại không để ý đến trêu chọc của hai người, chọn mấy đồ xử lý vết thương, có rượu sát trùng, nước khử trùng, cao chống viêm, băng gạc cùng băng dính y tế.
Lúc tính tiền, Hứa Nùng vừa muốn trả tiền, tay nhỏ đột nhiên bị người phía sau nắm lấy.
Quay đầu, phát hiện Chu Khởi yên lặng không tiếng động đứng phía sau mình.
Lồng ngực cùng lưng gần như không có một chút khoảng cách, trên người hắn mang theo một cỗ hơi thở độc nhất, trong nháy mắt tản ra xung quanh.
“Băng dính cùng băng gạc không cần.” Giọng nói Chu Khởi vang lên trên đỉnh đầu, “Tôi chỉ là trầy da, không phải vết đao.”
Hứa Nùng vốn dĩ là bởi vì hắn đột nhiên dựa gần mà có chút căng thẳng, lúc này nghe xong lời này của hắn, càng cảm thấy lúng túng, trong nháy mắt cũng không biết bản thân phải phản ứng như thế nào.
Giả vờ bình tĩnh cùng ông lão bán thuốc nói: “Ông, đem băng gạc cùng băng dính giúp cháu đổi thành ugou.”
Sau khi thanh toán xong, Hứa Nùng đẩy Chu Khởi ra chạy khỏi tiệm thuốc. Ngược lại người phía giống như không có chuyện gì, hai tay nhét trong túi, bên miệng ngậm ý cười từ từ bước ra ngoài.
Ông lão nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Khởi, tỏ vẻ người từng trải lắc lắc đầu, “Ôi chao, chàng trai trẻ này, bây giờ đây là bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta sao, có một ngày nào đó cậu hối hận. Bây giờ đuổi theo người ta đi, không lo gì sao, đợi đến lúc người ta không để ý tới cậu, cậu phải làm sao?”
Chu Khởi không để ý chút nào, thậm chí bên miệng ý cười càng sâu hơn.
“Vậy thì lại theo đuổi lần nữa.”
——————————