Khi ra khỏi trường quay, bàn tay luôn nắm chặt của Hứa Nùng cuối cùng cũng buông ra , lòng bàn tay ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi.
Lo lắng vừa nãy trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng, tim đập cũng từ từ ổn định.
Kỳ thực lúc nãy nhìn có vẻ lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng trên thực tế căng thẳng, lo sợ bao nhiêu chỉ có tự mình biết.
Những lời nói với Bạch Hiểu, ghi âm gì đó, căn bản đều là giả.
Khi đó lo lắng như vậy, đám người đòi nợ lại đông như vậy, chỉ lo lắng an toàn của mình và người đàn ông đó, còn có thể làm được chuyện gì khác chứ.
Sau đó người phụ trách thành phố điện ảnh lại vội vàng tới, cũng hoàn toàn không cho Hứa Nùng thời gian phản ứng lại.
Mà sở dĩ nói những lời đó, hoàn toàn là muốn đánh đòn phủ đầu, trước tiên làm cho Bạch Hiểu bối rối, sau đó còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền tung ra một đòn chí mạng tiếp theo.
Kỳ thực làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng vẫn không nhịn được.
Có thể nhẫn nhịn những lời nói vô tình, lạnh lùng, có thể nhịn được những trêu chọc nhàm chán, nhưng không thể nhịn được người khác lấy an nguy , ra đùa giỡn!
Ngày hôm nay nếu như không may mắn gặp được người đàn ông đó, vậy kết quả của mình sẽ như thế nào, tới nghĩ cũng không dám nghĩ.
. . .
Sau đó Hứa Nùng một khắc cũng không dám chậm trễ, trực tiếp tìm mấy trưởng nhóm của thành phố điện ảnh”, muốn hỏi trong tay bọn họ rốt cuộc có ứng viên phù hợp hay không.
Hứa Nùng cũng không tuân theo cát xê mà Mạnh Tư Ngữ nói, chỉ đưa cho một khoản phí . Trực tiếp mở miệng tăng thêm tiền cát xê, chỉ cần có ứng cử viên phù hợp, tiền không phải là vấn đề.
Nhưng người ta nghe xong yêu cầu, cũng rất khó xử.
Một người trưởng nhóm nói: “Cô gái, đây không phải là vấn đề tiền. Diễn viên chính ở tổ bọn cháu, chú từng thấy qua, ừm, ngoại hình cũng không thua kém gì so với nam chính thần tượng ở tổ bên cạnh của bọn cháu? Dựa theo tiêu chuẩn cháu tìm, việc này không phải làm khó bọn chú sao? Tiêu chuẩn đó, ai tới làm diễn viên quần chúng chứ? Sớm có công ty ký hợp đồng cố định tài nguyên , đã nổi tiếng rồi đấy chứ!”
Đạo lý này đương nhiên Hứa Nùng hiểu rõ, nhưng tình huống trước mắt khẩn cấp, chỉ có thể đem hi vọng gửi ngắm ở đây.
Vẻ mặt vô cùng thành khẩn, bộ dáng nhờ vả: “Chú à, cháu thật sự rất cần sự giúp đỡ, chú có thể giúp cháu liên hệ được không? Cháu biết trong tay chú khẳng định có rất nhiều lý lịch diễn viên, chú cảm thấy một chút yêu cầu phù hợp cũng có thể mang tới gặp cháu. Cầu xin chú!”
Ấn tượng của Hứa Nùng đối với người trưởng nhóm đó rất tốt, bình thường ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại lễ phép, thái độ so với những phó đạo diễn khác ở tổ kịch rất tốt, trong lòng cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng thực sự là không có cách nào.
“Nơi này của bọn chú thật sự không có ứng viên phù hợp, cháu sao không tới trường học của bọn cháu hỏi xem sao, khoa diễn viên có dẫn nhiều anh chàng đẹp trai.”
Hứa Nùng trầm mặc, đương nhiên biết trường học có nhiều người phù hợp, nhưng từ trước tới giờ vẫn luôn không nỗ lực làm quen, bình thường cùng bạn học trên lớp căn bản ngoại trừ việc học, còn lại đều là trạng thái không giao lưu.
Tương đổi thân thiết với một bạn học nam, chính là chủ động tới gần chỉ có Lý Hướng Nam .
Nghĩ tới đây, giờ phút này Hứa Nùng có chút buồn bực.
Sau đó lại lăn qua lặn lại tới tối, cũng không thể liên lạc được với một ứng viên phù hợp.
Trên đường trở về khách sạn, Lý Hướng Nam gọi điện cho cô, hỏi tiến triển bên này như thế nào.
Cũng không phô trương, nói thẳng sự thực, sau đó, Lý Hướng Nam ở đầu bên kia điện thoại hỏi dò cô: “Người đàn ông lúc trước? Tớ thấy điều kiện của hắn cũng rất tốt. Phân
Lời này giống như là một lời thức tỉnh Hứa Nùng, cũng không quan tâm gì khác, trực tiếp quay lại đường cũ, một lần nữa quay lại thành phố điện ảnh.
Thời gian này Chu Khởi đều ở ký túc xá, hướng về phía bảo vệ trực ban hỏi vị trí ký túc xá của bọn họ, sau khi hỏi rõ ràng phát hiện cổng sau gần thành phố điện ảnh có một tòa nhà mấy tầng.
Khó trách lại có thể trùng hợp thấy hắn xuất hiện ở gần đây. . . Hóa ra là sống ở chỗ này.
Hứa Nùng vừa đi, vừa nghĩ làm thể nào để nói rõ sự việc khách mời với hắn.
Nhìn hắn có vẻ không đáng tin, hơn nữa còn thích trêu chọc chính mình, không biết lần này chủ động tới đây tìm hắn, hắn sẽ lại nói lung tung những điều gì.
Khi đang suy nghĩ lung tung, không ngờ tới chân đã bước tới dưới ký túc xá bảo vệ của thành phố điện ảnh.
Tòa ký túc xá mấy tầng, không mới cũng không cũ, cửa ký túc ở phía sau một con hẻm.
Đi một vòng tới, muốn tiến vào trong cửa tòa nhà, nhưng khi mới bước vào trong ngõ nhỏ, bất ngờ phát hiện ra bóng dóng Chu Khởi.
Hắn lúc này chính là đang dựa vào vách tường bên trong hẻm, trên đỉnh đầu là chiếc đèn đường mờ nhạt, ánh sáng màu vàng, mờ ảo của đèn chiếu trên đầu hắn lộ ra một tầng sáng mờ ảo, toàn thân hắn lúc này cũng trở nên góc cạnh, sáng tối không giống nhau.
Bên miệng hắn ngậm điếu thuốc lá, lúc này nghiêng đầu châm lửa, tiếp xúc với ánh sáng màu xanh lam , ánh lửa chiếu vào trên gò má của hắn, đường nét càng trở nên thâm thúy hơn, lại tăng thêm khí chất lưu manh.
Nhưng ngoài ý muốn, Hứa Nùng nhìn thấy phía sau hắn, liền ngừng bước chân.
Không vì cái gì khác, mà là vì lúc này nhìn thấy đứng đối diện với hắn là một mỹ nữ ăn mặc thời thượng.
Hứa Nùng giờ phút này , chỉ cảm thấy suy nghĩ có chút rối loạn.
Vốn đã nghĩ tất cả khả năng, cùng lời muốn nói, đều sớm nghĩ ở trong lòng, lại bị chặn lại ở trong cổ họng.
Chỉ im lặng đứng tại chỗ hai giây, sau đó không chút do dự, xoay người rời đi.
. . .
Trên đường trở về, trong đầu Hứa Nùng lướt qua vô số hình ảnh lúc nãy.
Không nhìn thấy rõ vẻ mặt Chu Khởi, nhưng rõ ràng nhìn thấy cô gái kia vẫn luôn nở nụ cười.
Nghĩ đến bầu không khí hai người lúc đó có lẽ là rất tốt. . .
Hứa Nùng nhìn trời, luôn cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại tâm tình không nói nên lời.
Còn chưa kịp nghiên cứu, đột nhiên tiến vào trong lồng ngực của người đó.
Giọng nói quen thuộc, lười biếng vang lên trên đỉnh đầu ——
“Chạy gì chứ?”