Cháy hết lãng mạn

Bạn học nhỏ, anh rất đoan trang, đừng bắt nạt người ta (1)


trước sau

Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ sượt qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc.

 

Chóp mũi Hứa Nùng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc , cùng với trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói, khoảnh khắc đó đột nhiên không biết phải làm như thế nào mới tốt.

 

Chu Khởi cũng vô cùng nhẫn nại, thấy không nói cũng không thúc giục, chỉ là vẫn luôn rũ mắt lười biếng nhìn cô chăm chú.

 

Hứa Nùng cũng không biết nói gì, trầm mặc nửa ngày, thấy không khí xung quanh càng ngày càng trở nên căng thẳng, lúng túng, thực sự không nhịn được, thấp giọng hờn dỗi nói.

 

“Không có gì, trước đó em chút việc muốn tìm anh giúp đỡ, sau đó cũng không biết bạn gái anh tới tìm anh. . . Vừa nhìn thấy liền nhanh chóng quay về, sợ hiểu lầm.”

 

Đuôi lông mày Chu Khởi nhẹ nhàng nhướn lên, “Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?”

 

Hứa Nùng bị nghẹn, đúng vậy, có phải là mình đem chuyện này làm lớn .

 

Với cách ăn mặc hiện tại của bản thân mình, là cô gái đó sẽ không cảm thấy bị uy hiếp.

 

Trong lòng có một loại cảm giác không tên càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, không muốn lại cùng anh ta nói chuyện, trực tiếp mở miệng nói: “Không có gì, anh coi như hôm nay em không có tới tìm anh.”

 

Chu Khởi làm sao có thể để cô tùy tiện rời đi như vậy, kéo cánh tay cô.

 

“Tật xấu này của em vẫn không có thay đổi, lời còn chưa có nói cho rõ ràng, lại như cũ muốn chạy?”

 

Hứa Nùng cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng nhìn thấy tay anh ta vẫn luôn nắm lấy tay mình, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

 

Khi nâng mắt nhìn lần nữa, nhìn vào mắt của anh ta, đặc biệt chăm chú: “Em không biết trước đó anh có phải vẫn luôn như vậy không, nhưng em cảm thấy không có cô gái nào, hy vọng bạn trai của mình lằng nhằng với người khác.”

 

Giật cánh tay, “Anh nhanh chóng buông em ra.”

 

Nói xong, cúi đầu, cũng không có nhìn anh ta.

 

Chu Khởi im lặng nửa ngày, rốt cục nhịn không được, giọng điệu biếng nhác đối với cô nói: “Tòa án tuyên án còn cần nghiên cứu chứng cứ, em cứ như vậy liền định tội cho anh? Như thế có phải là lạm dụng chức quyền .”

 

“. . .” Hứa Nùng không muốn lại nghe anh ta nói những lời vô dụng này nữa, dùng sức giãy ra, liều mạng muốn giãy khỏi kìm chế của Chu Khởi.

 

“Được rồi, ngoan, đừng náo nữa.”

 

Hứa Nùng cảm thấy rất không hiểu ra làm sao, giương mắt trừng anh ta, “Nếu như anh lại không nghiêm chỉnh như vậy, em sẽ đi tìm bạn gái anh nói chuyện.”

 

Mặc dù không nói rõ sẽ nói chuyện gì, nhưng giọng điệu cũng tràn đầy uy hiếp.

 

Nào ngờ Chu Khởi nghe xong căn bản cũng không coi là chuyện lớn, vẫn như cũ lười biếng cười, “Được, vậy em cũng thuận tiện nói , chính là nói em không thích như vậy, để cho cô ta hết hy vọng, cho nhiều tiền hơn nữa anh cũng không mắc câu.”

 

Đôi mắt đen, long lanh của Hứa Nùng dưới mắt kính chớp một cái, trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi: “Có ý gì?”

 

“Cô gái vừa nãy là một tiểu minh tinh, nhìn trúng anh, muốn bao nuôi anh, nói muốn mua phòng, mua xe cho anh, mỗi tháng còn cho 50 ngàn tiền tiêu vặt.”

 

Hứa Nùng không ngờ tới lại là chuyện này, cho nên bị dọa sợ hết hồn, dường như theo bản năng nói: “Người phụ nữ đó sao có thể như vậy được chứ? !”

 

Đây rõ ràng là không tôn trọng người a! Là cảm thấy Chu Khởi là bảo vệ không có tiền không có thế, cho nên mới dám trực tiếp hỏi những lời như vậy sao?

 

Chu Khởi nhìn thấy phản ứng của cô, rõ ràng thấy thỏa mãn.

 

Khi mở miệng nói chuyện, anh ta cười có chút xấu xa, “Cho nên, bạn học nhỏ, em cứu anh đi.”

 

. . .

 

“Vậy sau đó anh cùng cô ta nói như thế nào. . .”

 

Bên trong quán cơm nhỏ của thành phố điện ảnh, Hứa Nùng vừa uống trà đợi món, vừa dè dặt hướng về phía Chu Khởi đặt câu hỏi.

 

“Còn có thể nói như thế nào?” Vẻ mặt Chu Khởi hờ hững, “Đương nhiên là cút đi.”

 

Hứa Nùng nghĩ đến hình ảnh anh ta xử lý đám người đòi nợ lúc trước , lúc đó trên người anh ta mang theo hơi thở tàn ác cùng mạnh mẽ, ngược lại cũng cảm thấy những lời đó, xác thực anh ta có thể nói ra.

 

Trầm mặc, lại hỏi: “Vì sao lại có thể tìm được anh vậy.”

 

“Trực tiếp đi tới ký túc xá, nhờ đồng nghiệp dưới lầu gọi cho anh, sau đó bọn họ nói với anh dưới lầu có một cô gái đang chờ anh.”

 

Hứa Nùng chớp mắt, “Sau đó anh cứ như vậy đi xuống?”

 

Chu Khởi dựa về phía sau, thuận miệng đáp, “Anh còn tưởng rằng bọn họ nói là em.”

 

Xác thực trước khi Hứa Nùng tới, người phụ nữ đó đã bị hắn đuổi đi một lần. Hắn cho rằng là Hứa Nùng tới tìm mình, mới rời giường, ai ngờ xuống căn bản không phải người mình muốn thấy.

 

Hắn từ trước tới nay không phải là có thể nhẫn nhịn, tính khí thiếu gia nổi lên làm cho

mặt người phụ nữ đó lúc xanh lúc trắng.

 

Sau đó đối phương tức giận rời đi, trong lòng buồn bực cũng khó chịu. Liền ở dưới lầu chuẩn bị hút thuốc, bình tĩnh một lúc rồi lên lầu, nào ngờ người phụ nữ đó lại mặt dày sáp tới gần.

 

Sau đó chưa kịp nói câu gì, Hứa Nùng liền xuất hiện.

 

. . .

 

Giọng điệu của hắn cũng cực kỳ tự nhiên, ngược lại lúc này trêu chọc Hứa Nùng, làm cho cô trở nên luống cuống.

 

Nếu như đúng là như vậy, chuyện này có thể được coi là một nửa nồi lẩu?

 

Hứa Nùng càng nghĩ càng không tuân theo chuẩn mực, tâm tư cũng có chút rối loạn.

 

Sau đó người phục vụ bưng hai bát mì tới, mới lấy lại chút tinh thần.

 

Nhìn thấy rau thơm nổi trên bề mặt, theo bản năng nhíu mày.

 

Lúc nãy chỉ lo nói chuyện với người đàn ông đối diện, đã quên nói với người phục vụ chuyện mình không ăn rau thơm.

 

Cam chịu cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị đem từng miếng từng miếng rau thơm gắp ra.

 

Trong lúc vô tình nâng mắt nhìn lên, phát hiện người đối diện vậy mà cũng đang gắp rau thơm.

 

Hứa Nùng có chút bất ngờ, “Anh cũng không ăn rau thơm?”

 

Chu Khởi không đáp lại, nhưng động tác trên tay ngược lại càng nhanh hơn, tới tới lui lui chỉ trong mấy giây, rau thơm trong bát bị anh ta gắp không còn một mống.

 

Tiếp đó, anh ta đem bát của mình đẩy về phía Hứa Nùng.

 

“Em ăn đi.”

 

Nói xong, lại đem cái bát có rau thơm kéo qua.

 

Hành động này của anh ta làm cho tim Hứa Nùng nhảy lên, rũ mắt nhìn mì của mình bên này không còn một miếng rau thơm, khoảnh khắc này đột nhiên không biết nói gì mới tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện