Cháy hết lãng mạn

Chương 29


trước sau

Trường quay vang lên tiếng cười không dứt, Mạnh Tư Ngữ ngồi trước màn hình giám sát, nửa ngày cũng không hô “cắt””, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Giáo viên trên bục cảm thấy vở kịch này đã đi quá xa, quá nghiêm trọng, nhưng lại không giám tùy ý nói gì, dù sao hắn là người đầu tiên bắt đầu không theo kịch bản diễn, cho dù diễn viên nam quần chúng đó nói gì, cũng xem như là đối với hắn diễn, cao hứng phát huy.

Diễn viên đóng vai thầy giáo nhìn Mạnh Tư Ngữ, thấy cô ta còn không có ý định mở miệng hô cắt, cũng không lại do dự nữa, lại bắt đầu thuận theo phát huy.

“Thầy nói với các em, các em là những đứa trẻ ở lứa tuổi bây giờ, tâm xuân nảy nầm là chuyện rất bình thường, thế nhưng. . .”

Diễn viên đóng vai thầy giáo đứng ở trên bục giảng lải nhải, bốn phía túm năm tụm ba châu đầu ghé tai nói chuyện, quạt ở trường quay không ngừng thổi trên đầu, phát ra từng trận ong ong, mang theo cơn gió ngột ngạt.

Nếu như không chú ý đến máy quay đang quay bốn phía, ngược lại cảnh tượng này thật sự rất giống với trong phòng học trường cấp ba.

Nhưng hai người trong cuộc dường như không ai nhận ra bầu không khí này.

Chu Khởi vừa nói xong câu đó, vẫn luôn nhẹ nhàng chống cằm, dựa vào tường nhìn Hứa Nùng.

Lúc này nhìn thấy mang tai cô còn đỏ hơn lúc nãy, gò má trắng, mềm mại như tuyết cũng đang có dấu hiệu đỏ lên.

Chu Khởi không sao nói rõ được liền nghĩ tới kẹo bông gòn, cùng với dáng vẻ hiện tại của cô không khác là bao, trắng trắng, mềm mềm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn ngặm, cắn một ngụm.

Hắn dùng đầu lưỡi liếm hàm răng, độ cong khóe miệng ngày càng lớn hơn.

Diễn viên đóng vai thầy giáo thấy kịch bản dần đi quá xa, cũng nghĩ nhanh chóng kéo về hướng kịch bản.

Nghĩ một lúc, hắn giả bộ cầm lấy cốc nước trên bàn, thái độ giống như trong giờ học của giáo viên chủ nhiệm , uống nước cho thấm giọng.

“Được rồi, biết các em không thích thầy càm nhàm, nào, chúng ta tiếp tục bài giảng, vừa nãy thầy nói qua bài khóa đó một lượt, bây giờ một người đứng lên đọc lại một lần cho thầy .”

Diễn viên đóng vai thầy giáo quét xuống dưới một lượt , muốn dựa trên kịch bản diễn để nam chính đọc, nhưng nào ngờ lúc này Mạnh Tư Ngữ đột nhiên lại giơ bảng nhắc nhở.

—— tìm nam diễn viên khách mời .

Chữ trên mặt không chỉ diễn viên đóng vai thầy giáo nhìn thấy, rất nhiều người ngồi ở hàng trước cũng thấy, trong đó cũng bao gồm cả diễn viên chính Thư Lãng.

Vẻ mặt mọi người đều có chút tế nhị, vẻ mặt Thư Lãng cũng dần dần trầm xuống.

Ngược lại diễn viên đóng vai thầy giáo không có phát giác ra điều gì, dựa theo nhắc nhở của đạo diễn là Mạnh Tư Ngữ mà làm việc.

Đem sách cuộn thành ống giấy, hướng về phía Chu Khởi chỉ chỉ , “Bạn học nam kia, là bạn, nào, đọc bài khóa cho thầy.”

Ánh mắt Chu Khởi cùng lực chú ý vẫn luôn dừng trên người Hứa Nùng, làm gì còn quan tâm đến nhất cử nhất động trên bục giảng, cho nên khi chỉ về phía hắn, hắn căn bản cũng không có để ý.

Trong trường quay phút chốc trở nên yên tĩnh, ống kính vẫn luôn hướng về phía Chu Khởi và Hứa Nùng, phối hợp ánh mắt của hắn, ngược lại còn thật sự có loại cảm giác thằng nhóc xấu xa ra sức bắt nạt bạn học nữ .

Hứa Nùng nhận ra được bầu không khí không thích hợp lắm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.

Vừa vặn lúc này diễn viên đóng vai thầy

giáo lặp lại lời vừa nói, “Này, tỉnh lại đi, bạn học nam kia, đừng mải ngắm bạn cùng bàn của em nữa, nhanh chóng đứng lên đọc bài khóa cho thầy!”

Câu “đừng mải ngắm bạn cùng bàn của em” lại lần nữa làm cho không khí trong trường quay sôi sục lên, cả trường quay lại cười phá lên.

Hứa Nùng chỉ cảm thấy gò má nóng bừng, nhanh chóng liếc mắt nhìn về hướng Chu Khởi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Gọi anh đấy.”

Chu Khởi lúc này mới lười biếng ngồi thẳng người dậy, liếc mắt nhìn xung quanh, nói: “Xin lỗi, thầy, em không có mang theo sách, không có cách nào đọc.”

Giáo viên: “. . .”

Diễn viên khách mời này rốt cuộc làm gì vậy! Làm sao không dựa theo bảng hướng dẫn!

Những diễn viên khách mời bình thường không phải là đặc biệt hy vọng được thêm đất diễn sao! Hiện tại đạo diễn đem phân đoạn diễn của diễn viên chính cho hắn, hắn lại còn tỏ vẻ như vậy? !

Ngất ! Thật sự diễn không được thì nhanh chóng ngồi xuống!

Diễn viên đóng vai thầy giáo liếc nhìn về phía Mạnh Tư Ngữ , thấy cô ta không có ý kêu cắt, chỉ có thể nhịn xuống tức giận nói: “Được rồi, vậy em ngồi xuống đi, bạn cùng bàn không phải có mang theo sao? Xem chung với cô ấy.”

Nói tới đây, bóng dáng thầy giáo trên người diễn viên lại nặng thêm mấy phần, nhìn Hứa Nùng nói: “Bạn học với nhau cần hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.”

Chu Khởi một lần nữa ngồi xuống cũng không có đứng đắn, thân thể tiến tới gần bên cạnh Hứa Nùng, cố ý ở bên tai cô phả hơi giở trò xấu.

“Nghe thấy không, bạn học với nhau cần hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.”

Giọng nói của cậu không lớn, trầm thấp mang theo từ tính, còn chứa ý cười bất cần đời.

Hứa Nùng nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy bên tai từng trận tê dại, có chút ngứa, có chút mềm.

Cô tức giận đỏ mặt, không nhịn được, nhấc chân muốn đạp anh ta một cước. Nào ngờ anh ta giống như là tiên tri vậy, lòng bày tay to, tinh tế nắm chặt lấy đầu gối của cô.

Lòng bàn tay nhiệt độ ấm áp cách một tầng vải mỏng truyền tới giữa hai chân Hứa Nùng , đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu gối của cô, hướng về phía cô, nở nụ cười xấu xa.

“Bạo lực như vậy, cẩn thận sau này lớn lên không ai thèm lấy.”

Hứa Nùng xấu hổ, dùng sức giãy chân của mình ra, cũng không cho anh ta sắc mặt tốt, “Ai cần anh lo!”

. . .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện