Cháy hết lãng mạn

Chương 28


trước sau

Trong cảnh quay Hứa Nùng xếp Chu Khởi ngồi ở vị trí phía sau của lớp học , nhiều lần căn dặn anh ta, kêu hắn một lúc nữa an ổn làm một bình hoa nam là tốt rồi, tuyệt đối không cần gây sự.
Chu Khởi không chút nào để ý, xoay đạo cụ là bút nước trong tay, cô là chuẩn bị thay anh ta, bộ dạng cà lơ phất phơ.
“Sợ anh gây chuyện, em ngồi bên cạnh trông anh không phải là xong sao?”
“. . .” Diễn viên quần chúng đều được thuê tới! Anh ta cho rằng trong tổ này ai muốn tới là có thể tới sao?
Lười cùng anh ta nói những lời này, Hứa Nùng cũng không thèm để ý tới anh ta, đứng dậy cầm lấy bảng tư liệu anh ta đã điền xong, đi tới hướng máy giám sát bên kia.
“Đàn chị, đây là tư liệu của diễn viên khách mời đó.” Hứa Nùng nói xong, liền đem tư liệu đưa tới.
Mạnh Tư Ngữ sau khi nhận lấy chỉ tùy ý quét qua hai cái, như là không quá để ý, im lặng một lúc, hỏi Hứa Nùng: “Người này có ý muốn tham gia diễn mấy ngày? Nếu như anh ta cảm thấy có thể, chúng ta có thể sửa kịch bản thêm phân đoạn diễn cho anh ta.”
Hứa Nùng sửng sốt một chút, có chút bất ngờ, nhưng trên mặt lại không hiện ra.
Suy nghĩ một chút, nói: “Vấn đề này cần phải hỏi lại anh ta, em tạm thời không biết suy nghĩ của anh ta.”
Mạnh Tư Ngữ gật đầu, nhưng trong suy nghĩ xác thực tin tưởng tuyệt đối, dù sao không có diễn viên nào sẽ ghét phân đoạn dài, đặc biệt là loại diễn viên quần chúng khách mời này, phỏng chừng càng muốn liều mạng cho mình thêm cảnh diễn.
“Được, quay xong cô tự mình cùng anh ta khai thông một chút, tôi. . .”
“Đạo diễn!” Có người đột nhiên vào lúc này đánh gãy lời của Mạnh Tư Ngữ , “Đạo diễn, xin lỗi. . . Tôi, tôi ngày hôm nay muốn xin nghỉ. . . Bụng của tôi đau quá, muốn đi khám bác sỹ.”
Nói chuyện là một diễn viên quần chúng cần phải lên diễn, vào lúc này đứng đối diện với máy giám sát, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt yếu ớt.
Mạnh Tư Ngữ nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không làm khó, phất tay để cô ta rời đi.
Nhưng tổ bọn họ vẫn luôn là một củ cà rốt một cái hố, kinh phí eo hẹp, căn bản không có bất kỳ khoản chi thừa nào. Vào lúc này một người rời đi, phải tìm một người lấp vào.
Mạnh Tư Ngữ cũng không biết nghĩ gì, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Hứa Nùng, cuối cùng hướng cô nói: “Cô đi đổi đồng phục học sinh, ngồi ở vị trí diễn viên quần chúng đó.”
. . .
Khi Hứa Nùng đổi đồng phục học sinh đi tới, Chu Khởi bị một đám diễn viên quần chúng nữ vây quanh xin số Wechat.
Anh ta một tay chống cằm, một tay cầm bút viết loạn trên giấy gì đó. Mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống, mi tâm hơi nhíu, cùng với bộ dạng thường ngày đối với Hứa Nùng, hoàn toàn khác nhau.
Có thể cảm giác được trên người anh ta tản ra một chút không nhẫn nại, nghĩ đến lúc trước anh ta đối với đám người đòi nợ đó xuống tay tàn nhẫn, Hứa Nùng theo bản năng chỉ sợ anh ta lại gây chuyện.
Liền nhanh chóng chạy qua, đẩy những diễn viên nữ đó ra.
“Được rồi, nhanh chóng khai máy, có việc chờ tới tối diễn xong lại nói.”
Chu Khởi nhìn qua, mày dãn ra, nâng mắt nhìn, nhìn thấy cô cũng đổi đồng phục học sinh cấp 3, lưu manh, vô lại hướng cô huýt sáo.
“Bạn học, anh cũng lớp 11 ban 3 .”
Lớp 11 ban 3 là ý tưởng diễn trong tổ bọn họ, Hứa Nùng từng nhắc qua với anh ta, không ngờ tới anh ta vẫn luôn nhớ.
Những diễn viên nữ xung quanh, thấy anh chàng đẹp trai vừa nãy đối với bọn họ hờ hững, quay đầu liền cười với phó đạo diễn quê mùa, nhất thời trong lòng đều là bất bình.
Nhưng bọn họ cũng không dám nói nhiều, dù sao bọn họ vẫn là diễn viên quần chúng được Hứa Nùng tuyển vào, cho nên lúc này nhìn hai người tương tác với nhau, chỉ âm thầm kìm nén, từng người, từng người xoay người ngồi vào vị trí của mình.
Sau khi Hứa Nùng ngồi xuống, Mạnh Tư Ngữ hô máy quay chuẩn bị, không bao lâu, bảng ghi chép tại trường quay khởi động.
Thợ quay phim chầm chầm đẩy ống kính máy quay, từ trước đến sau, khi đi ngang qua mặt Chu Khởi, ấn nút theo yêu cầu của Mạnh Tư Ngữ, cho anh ta mấy cảnh quay đặc biệt.
Nhưng anh ta dường như không để tâm chút nào, một chút rơi vào trạng thái diễn cũng không có.
Một tay đỡ cằm, một tay xoay bút, chân ở phía dưới gác lên trên ghế của Hứa Nùng, thỉnh thoảng còn dùng chân đá ghế, ngược lại cực kỳ giống học sinh xấu.
Hứa Nùng không nhịn được, trừng hắn, sau
đó thừa dịp máy quay không có quay tới bên này, đối với anh ta nhỏ giọng nói: “Anh hãy thành thật một chút.”
Bên môi Chu Khởi mang theo nụ cười xấu xa, khi mở miệng nói chuyện cũng hạ thấp giọng, “Em còn chưa. . .”
Sau khi anh ta lên tiếng dọa Hứa Nùng sợ hết hồn, diễn viên quần chúng cũng không khỏi hướng về phía bên này nhìn hắn.
Không có cách nào, giơ tay che miệng anh ta, chặn lại lời anh ta còn chưa nói phía sau.
Tiếp đó, một tay khác ở trên giấy viết tới viết lui mấy chữ, dịch chuyển tới trên bàn Chu Khởi bên đó.
( có chuyện gì, sau khi diễn xong lại nói. )
Chu Khởi nhìn nét chữ thanh tú trên tờ giấy, nhẹ nhàng nhướn mày, sau đó, ở phía dưới hàng chữ của Hứa Nùng, viết thêm câu trả lời ——
( không được, anh muốn hỏi chuyện rất gấp. )
Hứa Nùng nhanh chóng bị anh ta làm cho tức giận, không chút suy nghĩ, lại ở trên tờ giấy viết ——
( vậy thì viết ở trên giấy! )
Chu Khởi nhìn mặt sau còn thêm mấy dấu cảm thán, biết mèo con bị mình làm cho cuống lên, tức giận, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm sâu.
Hắn chậm rãi, ở phía trên thêm một hàng chữ ——
( buổi tối rốt cuộc muốn sắp xếp anh ngủ ở đâu? )
. . .
Nhìn tờ giấy tới tới lui lui chuyển đi chuyển lại mấy lần, giáo viên giảng bài trên bục sớm đã nhìn thấy, vị diễn viên đóng vai giáo viên nhịn lại nhịn, sau đó rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm lấy phấn viết, hướng về phía Hứa Nùng và Chu Khởi ném tới.
“Hai bạn học kia! Đây là giờ học, hai người đang làm gì vậy? !”
Phấn viết từ cánh tay Hứa Nùng xẹt qua, vừa nghe giáo viên trên bục giảng nói những lời không có trong kịch bản, hét lên với hai người, giờ phút này không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Ngược lại có một diễn viên nam quần chúng phía sau , lúc nãy vẫn luôn nhìn hành động mờ ám của hai người hàng ghế trước, vào lúc này nhịn không được, rất muốn ăn đòn lên tiếng.
“Thầy, hai người họ yêu sớm!”
Một câu nói, cả lớp cười phá lên, Hứa Nùng bị cười có chút quẫn bách không tự nhiên, đầu càng cúi thấp hơn, từ góc Chu Khởi nhìn qua, mang tai chầm chầm nổi lên một tầng ửng đỏ.
Hắn liếm liếm môi, cười có chút phóng đãng lại xấu xa.
Giáo viên trên bục giảng thấy Mạnh Tứ Ngữ bên kia cũng không có ý định hô “cắt”, chỉ có thể tiếp tục cứng rắn đâm đầu, tiếp tục rời xa kịch bản diễn.
“Yêu sớm gì chứ? Chuyện gì vậy? Bạn học nam, em tự mình nói !”
Chu Khởi biết vị trên bục giảng đó là đang gọi mình, ngược lại cũng không gấp, ánh mắt vẫn lười biếng đặt ở trên người Hứa Nùng.
“Thầy, không phải yêu sớm.”
Hắn mở miệng, giọng điệu ngậm ý cười, bộ dáng bất cần đời, “Em yêu đơn phương.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện