Thời điểm nghỉ trưa, Mạnh Tư Ngữ cho người trong tổ nghỉ hai tiếng. Nguyên nhân là đối tác đầu từ tìm cô ta họp, giống như là bàn bạc về nội dung kịch bản.
Trước khi rời đi Mạnh Tư Ngữ tìm Hứa Nùng hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến kịch bản đã được thiết lập, Hứa Nùng đều nhất nhất đáp lại, sau cùng, cô ta giống như sợ Hứa Nùng hoài nghi, còn vẽ rắn thêm chân nói thêm mấy câu.
“Đối tác đầu tư dường như đối với kịch bản không hài lòng lắm, tôi đi chuyến này có lẽ sẽ bị mắng.”
Kỳ thực lời cô ta nói đều là nói dối, nhà đầu tư không có đối với kịch bản không hài lòng, mà hoàn toàn ngược lại, là quá hài lòng, muốn kéo dài làm phần hai chiếu trên mạng.
Trên thực tế theo lý mà nói cuộc họp này cô ta phải dẫn theo Hứa Nùng đi cùng, như vậy càng được đảm bảo hơn.
Thế nhưng Mạnh Tư Ngữ đã cảm giác được nguy cơ , trước đây cô ta cảm thấy Hứa Nùng mềm yếu, nhu nhược, có thể khống chế. Dù là để cô tham dự rất nhiều chuyện, cô ta cũng sẽ không thật sự cảm thấy như thế nào.
Đến lúc bị mình gây khó dễ còn không biết phải phản kháng lại.
Thế nhưng trải qua chuyện của Bạch Hiểu, cùng với thái độ lúc trước của Hứa Nùng, cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn nghĩ sai.
Hứa Nùng chỉ là nhìn dễ bắt nạt mà thôi! Hơn nữa hiện tại trong tay mình còn có thứ cô muốn, cho nên mới có thể nhẫn nhịn.
Một khi vị trí phó đạo diễn này thật sự tới tay Hứa Nùng, vậy cô còn có thể giống như hiện tại không?
Mạnh Tư Ngữ không thể không nghĩ nhiều, cho nên vừa nãy nói những câu đó, là đang cố ý đánh lừa Hứa Nùng.
Một là không muốn cô biết được nhiều ý đồ của nhà đầu tư, hai là vẫn còn canh cánh trong lòng hành động phản kháng ngày hôm đấy của Hứa Nùng.
Nhưng Hứa Nùng cũng không có để bụng, ý tứ trong lời nói của Mạnh Tư Ngữ, ngược lại không phải là cô tự tin, mà là bởi vì kịch bản này lúc đầu nhà đầu tư có xem qua, hơn nữa cô còn cùng Mạnh Tư Ngữ cùng nhau đàm phán, khai thông với nhà đầu tư đó, đối phương có thái độ gì cô đều nhớ.
Hiện tại đã quay được hơn một nửa, sao lại có thể đột nhiên cảm thấy kịch bản không được tốt?
Hứa Nùng biết Mạnh Tư Ngữ nhất định có chuyện muốn giấu mình, cho nên mới cố ý nói những lời như vậy.
Do vậy cô yên lặng gật đầu, trả lời Mạnh Tư Ngữ: “Vâng, đàn chị.”
Mạnh Tư Ngữ nhìn thấy phản ứng hờ hững của cô, lông mày không tự giác nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, xoay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, không khí trong trường quay thoải mái hơn rất nhiều.
Dì đưa cơm sớm mang cơm tới, lúc này mọi người đang xếp hàng lấy cơm hộp.
Hứa Nùng trực tiếp lấy hai hộp mang tới lều nội cảnh, Chu Khởi lúc này đang ôm hai tay dựa vào bức tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Chân dài chồng lên nhau vắt ở trên chiếc ghế bên cạnh, đôi môi nhẹ nhàng mím thành một đường, cằm cương trực, các đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng.
Anh ta hiện tại cả người đều tĩnh lặng, trên người có một loại khí chất trầm ẩm không nói rõ được, cùng với bình thường cà lơ phất phơ khi trêu chọc Hứa Nùng hoàn toàn khác nhau.
Mà bộ dáng này của anh ta, càng là so với lúc trước hấp dẫn ánh mắt của các cô gái trong trường quay.
Có mấy diễn viên quần chúng nhỏ, nhìn thấy anh ta lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng to gan hơn, từng người từng lấy điện thoại ra chụp ảnh anh ta.
Hứa Nùng cầm hộp cơm hướng Chu Khởi đi tới, anh ta giống như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra.
Hốc mắt sâu, con ngươi đen , khi ánh mắt cùng Hứa Nùng giao nhau, anh ta nhẹ nhàng nhướn môi.
“Còn tưởng rằng em muốn quỵt nợ.”
Nói xong, hắn đem hai chân dài của mình thu lại, cố ý nhường vị trí cho Hứa Nùng.
Hứa Nùng có chút không rõ ràng lắm, sau khi ngồi xuống, vừa đem hộp cơm đặt ở trước mặt
“Tối hôm qua không phải nói bao ăn bao ở? Sau đó hỏi tối hôm nay anh sẽ ở đâu, em vẫn luôn không nói, vừa nói tới giờ ăn cơm lại không nhìn thấy bóng dáng của em.”
Chu Khởi không vội vã ăn cơm, lười biếng chống cằm, một tay khác nhẹ nhàng gõ lên bàn học.
“Bạn học, anh là người thành thật, em không thể lừa gạt anh.”
“. . .” Người thành thật cái quỷ.
Hứa Nùng không chịu được chính là bộ dáng này của anh ta, nhẹ nhàng lườm anh ta, vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy anh ta trêu chọc mình, vẫn cảm thấy tức.
Mở ra đũa dùng một lần, Đập “bốp” một cái ở trước mặt Chu Khởi.
“Ăn cơm!”
Chu Khởi nhìn cô, nhướn mày, “Sao vậy? Thật sự muốn quỵt nợ? Thẹn quá thành giận?”
Hứa Nùng lười để ý tới anh ta, tiện tay gắp một miếng thịt gà trong hộp cơm lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng của anh ta.
“Câm miệng, ăn cơm.”
Ý cười của Chu Khởi không giảm, nhẹ nhàng cắn một miếng thịt gà cô đút cho mình, không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, chậm chạp không có rời đi.
Hứa Nùng bị ánh mắt cà lơ phất phơ, mang theo ý cười của anh ta nhìn có chút không tự nhiên, tốc độ ăn càng nhanh.
Lúc này, có người đột nhiên đưa tới một lon nước uống lại đây, ánh mắt Hứa Nùng liếc sang, tay cầm thân chai nước tinh tế, trắng nõn, có lẽ là một cô gái.
Quả nhiên, khi ngẩng đầu lên nhìn qua, đứng đối diện thật sự là một cô gái, hơn nữa không phải ai khác, chính là Bạch Hiểu.