Sự việc ngày hôm qua náo loạn lớn như vậy, Hứa Nùng còn tưởng rằng Bạch Hiểu sẽ yên phận, không ngờ tới lúc này lại chủ động tới gần mình.
Theo bản năng nhíu mày.
Nhưng Bạch Hiểu không nói gì, mà là trực tiếp hướng về phía Chu Khởi nở nụ cười, “Anh chàng đẹp trai, mời anh uống .”
Chu Khởi động cũng không động, như cũ chống cằm ngồi ở đó, đến mí mắt cũng không thèm nhìn Bạch Hiểu.
Thái độ này của anh ta làm cho Bạch Hiểu tức giận.
Vừa mới gọi điện về nhà, mở miệng liền khóc lóc kể lể cảnh ngộ hai ngày này , hơn nữa còn đem chuyện Hứa Nùng, thêm mắm dặm muối nói với người nhà.
Cha mẹ đối với mình vẫn luôn cưng chiều, càng khỏi phải nhắc tới bốn vị trưởng bối hai nhà.
Ở trong mắt bọn họ, Bạch Hiểu chính là bị người ta bắt nạt!
Cho nên sau khi Bạch Hiểu nói hết oan ức, bố Bạch ở đầu bên kia điện thoại kêu không cần nhẫn nhịn, bất luận trong tay đối phương có chứng cớ gì, ông ta đều có thể thay Bạch Hiểu dọn dẹp.
Kêu muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chỉ cần không náo, xảy ra mạng người, chuyện còn lại, trong nhà sẽ gánh vác.
Điều này làm cho lo lắng trong lòng Bạch Hiểu hạ xuống, khi lại nhìn thấy Hứa Nùng, cũng không cảm thấy lo âu, thấp thỏm.
Coi như trong tay có ghi âm gì đó thì làm sao? Bản thân mình có cả Bạch gia làm chỗ dựa! Sẽ lại không sợ đồ quê mùa đó!
Cho nên trong suy nghĩ vốn dĩ muốn tạm thời buông tha cho Hứa Nùng lại không còn, bắt đầu muốn chủ động bới lông tìm vết.
Hứa Nùng không phải dẫn tới một nhân vật nam thần tới trường quay sao? Hơn nữa ánh mắt người đàn ông đó không phải chỉ đặt trên người Hứa Nùng sao? Vậy bản thân mình dùng mặt đem người đàn ông đó quyến rũ!
Căn bản không tin, sẽ có người đàn ông ở trước mặt hai người là mình và Hứa Nùng, lựa chọn đồ nhà quê đó!
Tuy rằng lý do tới tổ kịch là vì Lý Hướng Nam, cố ý đối với Hứa Nùng cũng đa phần là bắt nguồn từ người đàn ông đó.
Nhưng hiện tại Bạch Hiểu cảm thấy thay đổi, trước mắt trong tay có thù, nhất định phải báo!
Cho nên lúc này chủ động tiếp cận Chu Khởi, thấy anh ta không để ý tới mình, tức giận trong đầu càng ngày càng bùng lên.
“Tôi nói này anh chàng đẹp trai, mắt anh không có bệnh đấy chứ? Thật sự thích phó đạo diễn Hứa của chúng tôi sao?”
lời này làm cho mày Hứa Nùng càng nhíu chặt hơn, thích gì chứ? Bạch Hiểu rốt cuộc đang nói nhăng nói cuội gì vậy.
Chu Khởi vẫn như cũ lười biếng dựa ở đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, một chút để ý tới Bạch Hiểu đều không có.
Bạch Hiểu thấy thế, không cam lòng cũng không phục, cắn răng bắt đầu thêm mắm dặm muối.
“Được, coi như thẩm mỹ của anh khác với người thường, nhưng anh cũng phải nhìn nhân phẩm người chứ.” Nói xong, ánh mắt Bạch Hiểu mang theo châm chọc nhìn Hứa Nùng, “Anh không biết, phó đạo diễn Hứa của chúng tôi nhìn rất thành thật nhưng thủ đoạn quyến rũ đàn ông rất nhiều. Buổi tối hôm trước còn cùng một người đàn ông ra ngoài. . .”
Nói tới đây, còn cố ý hỏi Lý Hướng Nam, “Này, Lý Hướng Nam, cậu nói đi , buổi tối hôm đó không phải cậu cũng tận mắt nhìn thấy cô ta cùng một người đàn ông lỗ mãng ra ngoài sao? Hơn nữa tư thế còn rất thân mật.”
Buổi tối hôm trước khi Chu Khởi tới tìm Hứa Nùng, Bạch Hiểu chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, cho nên cũng không biết người đàn ông lỗ mãng đó là Chu Khởi.
Nhưng Lý Hướng Nam biết được, cho nên lúc này chỉ cảm thấy Bạch Hiểu rõ ràng quá mất mặt, nhanh chóng bước tới kéo đi.
“Cậu đừng đoán mò, buổi tối đó. . .”
“Vậy làm sao chứ?” Chu Khởi rốt cục lên tiếng, lười biếng đánh gãy lời của bọn họ.
“Nùng Nùng nhà tôi ưu tú như vậy, nhiều người theo đuổi là rất bình thường. Muốn chọn sao thì cứ thế chọn?”
Vẻ mặt Chu Khởi lúc nói chuyện có chút nhàn nhạt, nhưng trong mắt tràn ngập ánh sáng sủng nịnh.
“Tôi chỉ hy vọng lựa chọn cuối cùng là tôi, còn những điều thuộc về quá khứ, tôi đều vô điều kiện tiếp nhận.”
Hứa Nùng: “. . .”
Bạch Hiểu: “. . .”
Tâm trạng Lý Hướng Nam phức tạp: “. . .”
Tất cả mọi người trong trường quay: “. . .”
Lúc này không chỉ trong lòng Bạc Hiểu không ổn định, trong lòng tất cả mọi người trong trường quay đều bắt đầu thổ huyết.
Anh chàng đẹp trai này có phải thật sự là thẩm mỹ có vấn đề không, lúc trước nhìn thấy anh ta tiếp cận Hứa Nùng, còn tưởng rằng chỉ là đơn giản chơi đùa mà thôi.
Mà mọi còn cho rằng là anh ta còn mang theo một loại ác ý. . .
Không phải bọn họ đen tối, nói thật bộ dáng hiện tại của Hứa Nùng, thật sự làm cho người ta một lời khó nói hết.
Nhưng bây giờ anh chàng đẹp trai này lại có thể ở trước mặt mọi người nói những lời này, điều này tương đương biến thành lời tỏ tình, hơn nữa còn là vẻ mặt nghiêm túc cưng chiều? !
Hứa Nùng cũng có chút không thích ứng, lúc trước Chu Khởi trêu chọc mình như vậy, cũng không có lúc nào trực tiếp như vậy.
Cau mày nhìn sang, trong mắt mang theo nghi hoặc, dường như đang hỏi rốt cuộc anh đang làm gì vậy?
Nhưng Chu Khởi coi như không nhìn thấy, tiếp tục không hối không hận diễn vai theo đuổi tình yêu: “Anh biết bình thường em nhu thuận thành thói quen, cũng không ngờ tới bọn anh theo đuổi quá thẳng thắn, nhưng bảo bối, anh thật sự không nhẫn được nữa.”
Hứa Nùng: “. . .”
Biết anh ta đang giúp mình, nhưng. . . Nhưng có phải là hơi lố quá rồi không. . .
Bạch Hiểu ở một bên nghe được vừa ghen tị vừa nén giận, cảm thấy mấy người đàn ông này, từng người từng người đều có bệnh.
Lúc trước một Lý Hướng Nam tiếp cận con nhỏ quê mùa đó còn chưa đủ, lại đến một người mắt mù nữa theo đuổi! Hứa Nùng này rốt cuộc có gì tốt!
Không nhịn được, lớn tiếng ồn ào: “Người vừa xấu xí vừa buồn nôn vừa ghê tởm như vậy! Rốt cuộc có giá trị gì để cho mấy người thích? Mấy người từng người, từng người đều có bệnh!”
Vẻ mặt Chu Khởi nhạt đi, có lúc, quanh người anh ta
Chỉ thấy anh ta nâng mắt tùy ý liếc Bạch Hiểu, ánh mắt rất nhạt, nhưng khi mở miệng, giọng điệu cũng rất lạnh.
“Tính khí tôi rất tồi, cũng không có nguyên tắc gì. Tuy rẳng bình thường không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là không xử lý người bắt nạt cô gái nhà tôi.”
“Cho nên cô xác định, muốn tiếp tục nói?”
Bạch Hiểu đang không có chút nào để ý đến trạng thái lý trí gì đó, cũng không nhìn ra bất kỳ ngọn lửa nào.
Nghe thấy Chu Khởi nói ra lời uy hiếp chính mình, nhưng hoàn toàn không tin hắn thật sự có thể làm gì .
Cho nên căn bản không hề e dè, nói tiếp: “Chuyện anh đánh phụ nữ hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi nói đều là sự thực! Xác thực vừa xấu vừa buồn nôn! Cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng nhẽ không đáng ghê tởm?”
Bạch Hiểu nói tới đây, giống như là cảm thấy trình độ còn chưa đủ, suy nghĩ một chút, ngôn ngữ càng thêm ác độc.
“Nói không chừng bộ dáng này là di truyền, có thể bố mẹ cũng không phải là loại tốt đẹp gì!”
Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe không có đáp lại, đến tận khi Bạch Hiểu nói tới bố mẹ mình, sắc mặt liền thay đổi.
Tiếp đó, chỉ thấy cô chầm chậm ngẩng đầu, mặt vô cảm nhìn về phía Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu cảm thấy Hứa Nùng dường như tức giận, nhưng cũng cũng không để trong lòng, thậm chí càng hống hách.
“Sao vậy? Tôi nói quá đúng không phải hay sao, đâm thủng bụng dạ hẹp hòi của cô? Xùy, cô chính là loại người như vậy, làm gì có dạy dỗ tốt từ gia đình chứ! Hừ, biết quyến rũ đàn ông như vậy, mẹ cô có phải cũng là hồ ly tinh?”
Mặt Chu Khởi hoàn toàn âm trầm, còn chưa kịp làm gì, Hứa Nùng bên cạnh ra tay trước.
Chỉ thấy cô mở hộp cơm của Chu Khởi, trong khi tất cả mọi người đều chưa phản ứng lại, nắm lấy tóc của Bạch Hiểu kéo qua, lại ấn đầu, sau đó. . .
Đem mặt, tàn ác hướng vị trí hộp cơm mà ấn xuống!
Giờ khắc đó, khắp người Hứa Nùng tràn đầy khí lạnh, sắc mặt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.
“Tôi không phải từng nói qua, kêu cô không nên lại chọc tôi?”