Bà Tạ là người mẹ nuôi mình từ nhỏ tới lớn, Hứa Nùng cho dù nghĩ bà thay đổi, cũng không thể trơ mắt nhìn bà thật sự xảy ra chuyện gì.
Cho nên những việc về sau, Hứa Nùng đối với sắp xếp của bà Tạ, đều một mực nghe theo.
Thành tích của cô không tồi, thi đậu đại học B là chuyện nằm trong dự liệu.
Bố Bùi muốn vì cô mà tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, thế nhưng Hứa Nùng kiên quyết từ chối.
Hai năm học ở cấp hai, cô nghe thấy quá nhiều người ở sau lưng mình bàn luận.
Có người nói cô cùng bà Tạ đều là hồ ly tinh, một người câu dẫn người lớn, một người câu dẫn người bé.
Còn nói cô cho dù lên đại học sẽ vẫn luôn dựa vào Bùi gia, khẳng định vẫn luôn là con quỷ hút máu người.
Nhưng kỳ thực mặc dù cô vẫn luôn ăn, ở Bùi gia, nhưng tiền Bùi gia cho, một đồng cô cũng chưa từng động tới, tiền bà Tạ cho cô, cô cũng vẫn luôn để ở trong tài khoản bố Bùi mở cho cô.
Khi đi học học phí cùng tiền tiêu vặt, cô dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm, trước khi xảy ra chuyện bố để lại cho cô, số tiền bên trong đủ cho cô học xong đại học, thậm chí còn có thể mua một ngôi biệt thự. Hơn nữa cô thấy, cô cùng bà Tạ cùng tới ở Bùi gia, nhưng thực tế trên hộ khẩu cô vẫn luôn không chuyển đi.
Cho nên khi Hứa Nùng nghe thấy những lời đó, cô không muốn bản thân mình lại lần nữa trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Sau khi lên đại học, cô liền suy nghĩ che giấu quan hệ của mình với Bùi gia.
Thành Bắc vọng tộc rất nhiều, nhưng gia đình chủ động để con cái học diễn xuất, đi theo con đường nghệ thuật rất ít. Cho nên Hứa Nùng học đại học B, gần như sẽ không cần lo lắng chạm phải người có giao tình với Bùi gia, còn có người từng gặp qua mình.
Đầu tiên là cô làm yên lòng Bùi gia bên này, sau đó ở trước mặt mọi người cùng bà Tạ đưa ra yêu cầu chuyển tới ở khu vực gần trường đại học . Bà Tạ đương nhiên không chịu, nhưng khi Bùi Ngọc ở trên bàn cơm thay mình nói chuyện, Bà Tạ đối với con kế luôn khoan dung, dịu hiền, cho nên cũng là ỡm ờ đáp ứng Hứa Nùng.
Khi đó Hứa Nùng đã bài xích Bùi Ngọc, ngoại trừ vì người ngoài hiểu lầm mình ở bên ngoài quyến rũ hắn, Hứa Nùng phát hiện một chuyện làm cho cô sợ hãi.
Nhưng cô cũng không dám làm rõ ràng , cho nên sau khi Bùi Ngọc thay mình nói chuyện với bà Tạ, cô còn nhàn nhạt đối với hắn nói tiếng cảm ơn.
Cô còn tưởng rằng cuộc sống ở đại học của mình có thể yên tĩnh, thoải mái hơn như vậy, nhưng nào ngờ Bùi Ngọc trước khi cô nhập trường, đột nhiên trong một lần phỏng vấn, nhắc tới chuyện mình thi đỗ đại học B, đồng thời còn nói chuyện mình là em gái của hắn.
Cũng bắt đầu từ khi đó, hắn ở trước ống kính số lần chủ động nhắc tới mình càng ngày càng nhiều. Do đó dẫn đến khi Hứa Nùng đi báo danh, có người nghe thấy tên của cô, liền tràn đầy hứng khởi hỏi cô có phải là em gái của Bùi Ngọc hay không.
Thậm chí còn có phóng viên, chuyên môn dình dập ở đại học B, vì chụp ảnh em gái độc nhất của Bùi Ngọc.
Cô cảm thấy như vậy không được, cô không muốn lại phải trải qua những ngày tháng giống như ở cấp ba luôn bị người bàn tán, cũng không muốn lại cùng Bùi Ngọc cùng Bùi gia có bất kỳ quan hệ gì.
Cho nên cô liền nghĩ tới biện pháp là thay đổi hình tượng.
Cô đem những món đồ hàng hiệu xa hoa bà Tạ mua cho mình gác sang một bên, mua không ít quần áo vừa già vừa quê mùa, tóc cũng cắt tóc mái, trên mặt cũng phối hợp với mặt cặp kính cỡ lớn. . .
Nói chung sau đó cô lại xuất hiện ở trong sân trường, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào có ngoại hình ngọt ngào, xinh đẹp giống trong miệng Bùi Ngọc, đặc trưng thông minh, đáng yêu.
Mà cũng bắt đầu từ khi đó, cô càng ngày càng nhu thuận. Bởi vì không muốn bị bà Tạ phát hiện chuyện mình dự thính khoa đạo diễn bên cạnh, cho nên ngày thường cô gần như đối với ai cũng là thái độ nhường nhịn, sau khi trải qua một hai lần, ấn tượng của cô trong mắt tất cả mọi người, chính là cảm thấy tính cách cô mềm yếu dễ bắt nạt.
Cô không phải không để trong lòng, thế nhưng cô càng muốn bản thân mình có thể bình tĩnh sống qua bốn năm đại học này. Cân nhắc trước sau, cô cảm thấy nhẫn nhịn cũng không có gì.
Nhưng sự xuất hiện của Bạch Hiểu, làm cho cô đột nhiên cảm thấy, có phải ý nghĩ của mình từ trước đến nay đều là sai rồi?
Cô biết điều nhường nhịn, đổi lại cho mình, là những điều cô muốn sao?
. . .
Chu Khởi cũng không biết nhiều chuyện trước kia của cô, nhưng từ thái độ giải quyết của cô, cũng không khó đoán cô đang nghĩ gì.
Hắn lười biếng nhướn mày, không nặng không nhẹ vân vê gò má Hứa Nùng.
“Bạn học nhỏ, bất luận em có suy nghĩ gì, nhưng em phải thừa nhận ——
Thế giới này, từ trước đến nay đều là kẻ mạnh làm vua.”
Bốn chữ đơn giản “kẻ mạnh làm vua”, khiến cho Hứa Nùng sửng sốt.
Cô vô thức liếc nhìn Chu Khởi, giống như không quá tin tưởng câu nói này là từ trong miệng hắn phát ra.
Chu Khởi thấy cảm xúc trên mặt cô dịu lại, lại bắt đầu cà lơ phất phơ trêu chọc cô.
“Sao vậy? Bị anh Chu đẹp trai hấp dẫn?”
“. . .”
“Cho nên, hiện tại đừng giải quyết chuyện khác, có phải nên nói đến vấn đề của chúng ta?”
Hứa Nùng không hiểu cho nên hỏi, “Vấn đề gì?”
Hắn nhếch môi tiến tới gần, dán tới gần mặt cô nói một câu: “Buổi tối rốt cuộc anh ở đâu?”
————————
Ngày hôm đó Mạnh Tư Ngữ vẫn không có về trường quay, cũng không có bất kỳ thông báo nào với mọi người, cho nên sau khi mọi người ăn cơm xong, vẫn luôn đợi ở trường quay chờ lệnh.
Sao đó đến buổi tối, Mạnh Tư Ngữ mới gọi điện thoại cho Hứa Nùng, kêu mọi người trong tổ cô kết thúc công việc, nghỉ ngơi. Còn cô ta phải họp với nhà đầu tư, không biết khi nào mới có thể quay về thành phố điện ảnh.
Hứa Nùng đem lời của Mạnh Tư Ngữ không sót một chữ truyền đạt với tất cả mọi người trong trường quay, mọi người đều có chút oán giận.
Nếu như bình thường thay đổi, khẳng định sẽ có mấy người cầm đầu giận cá chém thớt với Hứa Nùng, nhưng lần này một người cũng không dám làm loại chuyện này.
Dù sao. . . Bọn họ đã từng chứng kiến qua bộ dáng tức giận của Hứa Nùng, cũng biết cô không phải là dạng dễ bắt nạt, Bạch Hiểu sức chiến đấu mạnh mẽ còn bị cô làm cho thành như vậy, bọn họ không cảm thấy bản thân mình có cái gì mà lại đối nghịch với Hứa Nùng.
Chuyển biến tự nhiên của Hứa Nùng trong mắt mọi người có thể cũng nhìn ra , cô ngoại trừ tâm trạng có chút phức tạp, ngược lại cũng không có phản ứng gì.
Sau khi ngừng công việc, cô lập tức sắp xếp chỗ ở cho Chu Khởi.
Lúc trước vẫn không cùng anh ta nói chuyện này, là cô cũng không có nắm chắc chủ ý.
Dựa theo lời của anh ta, cuộc sống hiện tại của anh ta thật sự rất thảm, cho nên cô cân nhắc rốt cuộc là dùng
Phân đoạn diễn viên quần chúng kết thúc, bọn họ chính là mỗi người mỗi ngả, cũng không cần thiết vì việc này mà phiền lòng.
Nhưng cách nghĩ này vẫn luôn chần chừ không xác định, đến lúc này, cũng chỉ có thể trước tiên thuê cho anh ta một phòng ở khách sạn.
Nhưng ai có thể ngờ tới. . .
. . .
“Không còn phòng trống? !”
Vốn dĩ trên mặt Hứa Nùng là bất ngờ đã chuyển thành rất ngạc nhiên, đây đã là khách sạn thứ năm cô tìm, hoàn cảnh xung quanh thành phố điện còn có thể có tổng cộng mấy khách sạn như vậy, còn lại đều là nhà trọ nhỏ, giá rẻ, nhưng là loại vô cùng kém, hơn nữa đều là nằm chung giường lớn. . .
Cô luôn cảm thấy mặc dù có thể cho đối phương việc làm bán thời gian, nhưng tính toán ngọn ngành, vẫn là người ta giúp mình.
Nếu như để cho anh ta ở trong nhà trọ quá tồi tàn. . .
Hứa Nùng nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy hổ thẹn.
khi cô đàm phán với nhân viên lễ tân ở đầu bên kia, Chu Khởi giống như người không liên quan, lười biếng dựa ở bên cạnh.
Tay cầm điện thoại Nokia, liên tục ấn ấn không biết đang ấn gì.
Từ góc độ này nhìn sang, thân hình anh ta cao lớn, tư thế ung dung, lười biếng. Đồng phục học sinh trên người cũng không có thay, khóa chỉ kéo có một nửa, lộ ra bên ngoài áo khoác là áo T-shirt màu trắng.
Vẻ mặt anh ta nhàn nhạt, lúc này, cũng không biết người ở đầu bên kia điện thoại gửi gì, khóe miệng anh ta nhướn lên.
Sau đó đầu ngón tay tới tới lui lui ấn bàn phím điện thoại, tiếp theo ấn nút gửi đi.
. . .
Sau khi Hứa Nùng xác định khách sạn này thật sự không có phòng trống, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Khởi, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Khởi lười biếng nâng mắt.
“Sao vậy? Vẫn là không có phòng trống?”
“. . . Vâng.”
Chu Khởi thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, trầm mặc một lúc, nói: “Nếu không anh vẫn là về ký túc xá ở thôi.”
Nói xong, anh ta giả vờ giả vịt đứng thẳng người, chuẩn bị từ đại sảnh khách bước ra ngoài.
Miệng cũng không nhàn rỗi, cùng lúc chân dài bước đi, lại nhàn nhạt bổ sung hai câu: “Cũng không biết những người bên đó có phải là đã đem chiếu của anh ném đi rồi không, nếu như không có chiếu. . . Anh có thể phải ngủ ở trên chiếc chăn đơn. Nhưng lần này anh còn tưởng rằng có chỗ ngủ, chăn đơn lúc trước cũng đã cho đồng nghiệp, không biết bọn họ có trả lại anh. . .”
Càng nói càng đáng thương, Chu đại thiếu gia chỉ thiếu chút nữa nói mình trở thành cải thảo nhỏ.
Mà đúng lúc này, cánh tay của hắn đột nhiên bị một lực nhỏ giữ lại.
Bước chân ngừng lại, khóe miệng Chu Khởi không tự giác nhướn lên , trong biểu cảm lười biếng, còn mang theo hơi thở xấu xa khi chuyện xấu được thực hiện.
Lúc này, anh ta đem khóe miệng đè xuống, quay đầu lại, cùng lúc đó khống chế vẻ mặt tỏ vẻ đáng thương.
“Hả?”
Vẻ mặt Hứa Nùng trắng nõn, mềm mại, trên mặt tràn ngập vẻ xoắn xuýt cùng do dự.
Cô lôi kéo cánh tay Chu Khởi một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói một câu: “Cái đó. . . Nếu không anh cùng em ở một phòng? Căn phòng của em là có hai giường ngủ. . .”
Trong đầu Chu Khởi lúc này kỳ thực là hình ảnh con mèo sữa nhỏ đã rơi vào trong bẫy đi săn của hắn, nhưng phản ứng vẫn như cũ hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Có được không?”
Hứa Nùng lúc này lại trầm mặc, tiếp theo , xoay người, “Đi theo em.”
. . .
Chu Khởi đi theo Hứa Nùng về khách sạn của cô, trên đường hấp dẫn vô số ánh mắt của các cô gái, nhưng bộ dạng anh ta giống như hoàn toàn không có cảm giác được, đi ở phía sau Hứa Nùng, ánh mắt vẫn luôn lười biếng đặt ở trên người cô.
Điện thoại Nokia ở trong túi áo của hắn vang lên, hắn lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình hiển thị, sau đó ấn nút nhận.
“Ừm.” Giọng nói hắn lười biếng, cẩn thận nghe còn có thể nhận ra trong giọng nói mang theo vẻ sung sướng.
Trần Tiến hiểu rất rõ người anh em này của hắn, vừa nghe liền hiểu rõ chuyện đã thành công.
Ở đầu bên kia khà khà hai tiếng, Trần Tiến nói: “Hiệu suất làm việc của anh em cao chứ? Cậu nói mới được có một tiếng, tớ liền phái người đến ở đầy trong các khách sạn gần đó. Vì để ngừa chuyện xảy ra, tớ còn phái người đến ở hết trong các quán trọ nhỏ .”
Khóe miệng Chu Khởi không tự giác nhướn lên, nhưng giọng nói vẫn là nhàn nhạt, “ừm, rất tốt.”
“Há, tớ là đang giúp cậu một chuyện lớn, quay đầu tớ còn phải mời thuộc hạ dưới trướng dùng cơm, cậu phải trả cho tớ gấp mười lần.”
Ánh mắt Chu Khởi nhìn thân ảnh nhỏ bé yêu kiều của Hứa Nùng, tùy ý mở miệng: “Được.”
Đừng nói là gấp mười lần, có thể đem con mèo sữa này lừa đến tay, mấy trăm lần hắn đều trả.
“Còn có.” Chu Khởi giống như nghĩ tới điều gì, nhàn nhạt bổ sung, “Người vừa gửi cho cậu, điều tra cho tớ.”
Ngược lại hắn muốn biết, chỗ dựa sau lưng người phụ nữ xấu xí đó rốt cuộc là ai, to gan như vậy, dám bắt nạt cô gái hắn đội trên đầu.