Cháy hết lãng mạn

Chương 33


trước sau

Kỳ thực trong cuộc sống có rất nhiều chuyện giống nhau, một khi lỗ hổng được mở ra, liền rất khó quay về bộ dạng ban đầu.

Hứa Nùng không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức.

Huống chi, lúc trước tát Bạch Hiểu mấy phát, hình tượng của cô trong lòng mọi người đã hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù không có cách nào lại cúi đầu, việc đó cũng không cần phải nhịn nữa.

Cho nên sau khi làm như vậy với Bạch Hiểu, cô cũng không có bất kỳ e ngại cùng thấp thỏm.

Thậm chí khi Bạch Hiểu liều mạng giãy dụa muốn ngẩng đầu, Hứa Nùng cũng không buông tay.

“Trước đó cô không nhớ kỹ, tôi lặp lại lần nữa.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, giọng điệu cũng rất nhạt, “Tôi vào tổ này là muốn nỗ lực làm việc, trước đây nhịn cô không có nghĩa là sợ cô. Nếu cô thật sự lại không biết điều, vẫn chủ động tới tìm tôi gây chuyện, vậy mọi người cũng đừng mong yên ổn.”

Nói xong, tay cô nhẹ nhàng đẩy, cả người Bạch Hiểu lảo đảo lùi về sau mấy bước .

Khi lại ngẩng đầu lên, Bạch Hiểu cực kỳ chật vật.

Cơm, nước canh dính đầy trên mặt, mũi, lông mày, trán, thậm chí trong lỗ mũi, đều là dính hai miếng hành băm, trên lông mi giả còn có hai miếng ớt nhỏ.

Bạch Hiểu cái gì cũng không để ý, giơ tay lên tùy ý dụi mắt, vốn dĩ muốn lau sạch nước canh trên vùng mắt, nhưng kết quả đụng phải ớt cay, nhất thời hơi cay xộc vào trong mắt, cô ta khó chịu vừa khóc vừa kêu gào.

“Hứa Nùng! Con mẹ nó tôi sẽ để bố tôi tới giết cô! ! Cô lại dám đối với tôi như vậy! Cô chờ đấy! Cô chờ đấy cho tôi! !”

Bạch Hiểu vừa mắng vừa híp mắt tìm bình nước xung quanh, động tác gấp rút, chật vật, cả người nhìn tới nhìn lui giống bộ dạng người điên.

Cho nên tất cả đều mắt lạnh, thờ ơ, không, kỳ thực đa số mọi người đều cảm thấy Bạch Hiểu là tự mình chui đầu vào, mà có một số người, lại lần nữa bị Hứa Nùng làm cho chấn động.

Trong đó cũng bao gồm cả Chu Khởi.

Ánh mắt anh ta dừng rất lâu trên người Hứa Nùng cũng không có rời đi, trong đầu cũng không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy.

Anh ta thật sự không ngờ tới, mèo con nổi giận lại có thể hung dữ đáng sợ như vậy, hơn nữa ra tay một chút cũng không do dự.

Ban đầu muốn tới tổ kịch này giúp cô tìm chút công lý, nhưng hiện tại phát hiện, tự mình dường như không có chỗ nào cần động thủ?

Có điều. . .

Chu Khởi lấy đầu lưỡi chống đỡ hàm răng, ánh mắt ngậm ý cười lười biếng dừng trên người Hứa Nùng.

Chết tiệt, thật là đòi mạng người, càng ngày càng thấy quyến rũ.

——————————

Sau đó Bạch Hiểu phát điên, Hứa Nùng không có lại tiếp cô ta.

Hơi thở quanh người cô trầm lặng, yên tĩnh rời khỏi trường quay.

Mỗi khi bước qua một chỗ, cô đều là mang theo hơi thở mạnh mẽ như vậy, không ai còn dám giống như trước kia không kiêng dè gì tiến tới gần cô đùa giỡn, trên cơ bản tất cả mọi người đều theo bản năng tránh đường để cô đi.

Chu Khởi cũng không nói gì, chỉ đứng dậy chậm rãi đi đằng sau cô.

Sau khi hai người họ ra ngoài, không khí trong trường quay vốn dĩ đông cứng đột nhiên thoải mái, trái tim không hiểu ra sao căng thẳng của mọi người cũng được buông lỏng .

Tần Lãng nam chính trong tổ lúc nãy thất thần cũng bình tĩnh lại, hắn nhếch môi chọc chọc Lý Hướng Nam bên cạnh.

“Tớ nói này, bạn học này của cậu hóa ra tính khí lớn như vậy sao? Thời gian chỉ mới có hai ngày, sao lại như biến thành một người khác vậy!”

Lý Hướng Nam cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, vì trước đó có mấy cái tát làm nền, hắn biết Hứa Nùng sẽ lại không nhịn nữa.

Hắn nhìn bóng lưng Hứa Nùng cùng Chu Khởi rời đi, lại nhìn Bạch Hiểu còn ở chỗ cũ khóc lóc om sòm, mày nhíu lại.

“Là có người ngu ngốc quá mức.”

. . .

Hứa Nùng cảm thấy tâm trạng của mình còn có chút không ổn, cho nên trên đường đi vẫn không có mở miệng nói chuyện. Cô biết Chu Khởi ở đằng sau chân dài vẫn luôn chầm chầm đi theo, cũng không để ý.

Cô đi tới siêu thị nhỏ, mua một cây kẹo mút, lúc trầm mặc tính tiền, quay đầu nhìn về phía Chu Khởi.

“Anh có muốn mua đồ gì không?”

Lông mày Chu Khởi nhẹ nhàng nhướn lên, sao vậy? Đây là bắt đầu muốn bao nuôi hắn?

Nhưng hắn biết tâm trạng cô bây giờ không tốt, không giống như trước náo loạn đũa giỡn, cho nên nhàn nhạt lắc đầu.

Khi đi ra ngoài, Hứa Nùng mở kẹo mút nhét vào trong miệng ngậm, hương vị ngọt ngào và láng mịn ở trong cổ họng lan tỏa vài vòng, nhưng những bực tức trong lòng cũng không có chậm rãi tiêu tan, vẫn như cũ cảm thấy rầu rĩ.

Cô ngậm kẹo, cúi đầu vẫn không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Từ góc độ Chu Khởi thấy, vào giờ phút này Hứa Nùng giống như con mèo nhỏ thua trận , vừa liếm láp vết thương, vừa khập khễnh từng bước tiến về phía trước.

Hắn không nhìn được nữa, bàn tay thon dài giơ lên, đặt ở trên đỉnh đầu cô.

Hứa Nùng bị động tác bất thình lình này của hắn không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn đang làm gì?

Hắn rũ mắt nhìn cô, “Không phải đánh thắng sao? Sao còn không vui ?”

Hứa Nùng biết tâm trạng lúc này của mình biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, ngược lại cũng không bất ngờ câu hỏi của anh ta.

Mím môi, yên lặng một lúc lâu, cô cúi đầu nhàn nhạt nói một câu: “Không có gì. . .”

Chỉ là cảm thấy lúc trước cô chọn làm như vậy, có phải vẫn luôn là sai lầm.

Lúc cô học lớp mười, bố cô ngoài ý muốn xảy ra chuyện, bị vào tù.

Không đến nửa năm, bà Tạ liền gặp được bố của Bùi Ngọc, hai người ban đầu là mối tình đầu của nhau, khi còn trẻ vì không môn đăng hộ đối cuối cùng không thể đến được với nhau.

Người không đạt được trong lòng sẽ đều ánh trăng sáng , huống hồ trong những năm này bà Tạ được ba của Hứa Nùng bảo vệ rất tốt, ở nhà gần như mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngoại trừ thỉnh thoảng mang Hứa Nùng đi dạo phố mua sắm quần áo, hoặc là giám sát việc học của cô ở bên ngoài, bà trải qua một cuộc sống giống như bà hoàng xa xỉ.

Phụ nữ cuộc sống hôn nhân thoải mái, không có chuyện phiền lòng, đương nhiên sẽ không già.

Cho nên ba Bùi lần nữa nhìn thấy bà Tạ, dường như trong nháy mắt liền nghĩ tới khoảng thời gian còn trẻ khi hai người yêu nhau.

Gương vỡ lại lành vĩnh viễn là chuyện không sớm thì muộn, càng là mấy chục năm sau, khi hai người không có bất kỳ trở ngại nào.

Bố của Hứa Nùng ở trong tù, là vô thời hạn.

Mà mẹ của Bùi Ngọc sớm đã qua đời khi hắn còn nhỏ, vì bệnh mà qua đời.

style="text-align:left;">Trưởng bối Bùi gia người có thể lên tiếng, hoặc người có năng lực ngăn cản ba Bùi sớm đã không còn.

Cho nên hai người lại qua lại với nhau, là vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Ba Bùi vì thể hiện sự yêu thích đối với bà Tạ mẹ của Hứa Nùng, thậm chí còn vì bà mà tiến hành tổ chức hôn lễ long trọng.

Sáng hôm đó bà Tạ ở trong nhà vừa để thợ trang điểm vì mình mà tạo hình, vừa ý vị sâu xa dặn dò Hứa Nùng.

“Nùng Nùng , bảo bối của mẹ, sau khi bố con xảy ra chuyện, thời gian này con vất vả rồi. Mẹ biết con khó chịu, thế nên sau này mẹ tuyệt đối sẽ để con trải qua những ngày tháng thật vui vẻ.

Bùi gia là gia tộc có máu mặt lớn ở thành Bắc, chú Bùi của con hiện tại là chủ gia đình, chỉ cần một ngày có ông ta, mẹ con chúng ta khẳng định sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

Mẹ biết trong lòng con sẽ có chút không thích ứng, có thể còn nhớ tới bố của con, thế nhưng cuộc sống của chúng ta luôn phải nhìn về phía trước phải không? Hơn nữa mẹ làm nhiều như vậy, phần lớn là vì con. Mẹ không muốn con luôn theo mẹ phải sống những ngày tháng khổ cực, trước đây bố con có thể cho con, mẹ tuyệt đối cũng có thể cho con.”

Kỳ thực lúc đó, cô đã từng cùng bà Tạ cãi nhau mấy lần. Nhiều lần đều là vì bố, Hứa Nùng cảm thấy bố mới xảy ra chuyện không lâu, bà Tạ đột nhiên tái hôn, chuyện này bản thân mình hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

Nhưng thái độ của bà Tạ rất kiên quyết, có thể cũng là vì sợ phải trải qua những ngày tháng khổ cực, đột nhiên có người tới kéo mình ra khỏi vũng bùn, bà làm sao có thể dễ dàng buông tha.

Những chuyện này Hứa Nùng đều hiểu, nhưng hiểu rõ là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.

Nhưng bà Tạ nói xong những lời đó, Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thợ trang điểm nhìn bà trào phúng, trong mắt đều là khinh thường và trào phúng.

Lúc ấy, lời phản đối của Hứa Nùng đều không nói ra được.

Bà Tạ thấy cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, còn cho rằng cô đã nghĩ thông, liền giơ tay sờ đầu của cô , lại nói với cô: “đừng tức giận, mẹ biết con nghĩ tới bố của con, thế nhưng chú Bùi đối xử với con không phải cũng rất tốt sao?”

“Nùng Nùng, mẹ không hy vọng cuộc đời con luôn quay đầu. Cho nên hứa với mẹ, sau này chúng ta ở Bùi gia phải sống thật tốt có được không?”

Hứa Nùng không biết nên nói gì , cô biết hiện tại mình có bất kỳ thái độ gì đều không đúng.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của thợ trang điểm, cô liền không có cách nào lại ở trước mặt người ngoài, chống đối bà Tạ.

Sau đó hôn lễ vẫn được tiến hành thuận lợi, tâm trạng Hứa Nùng không buồn không vui, mang theo cảm giác bất lực, tê tái.

Nhưng khả năng thích ứng của cô vẫn luôn rất mạnh, chuyện không thay đổi được liền tiếp nhận, đạo lý này của bố từ nhỏ đã dạy cô.

Nhưng không ngờ tới mình vẫn luôn nhẫn nhịn thỏa hiệp, sẽ làm cho thay đổi của bà Tạ càng thêm trầm trọng hơn.

Cuộc sống trong nhà giàu từ trước đến nay vẫn luôn không dễ dàng gì, bà Tạ trải qua mấy tháng liền lĩnh hội sâu sắc. Cho nên bà cũng không ngừng thay đổi bản thân, còn đối với Hứa Nùng yêu cầu càng ngày càng cao.

Bà ta biết, trong cái vòng tròn này có quá nhiều tinh anh. Mà Hứa Nùng nếu như muốn nổi bật hơn người, liền có thể để cho bản thân vẻ vang, con đường tắt tốt nhất chính là trở thành đại minh tinh.

Bùi gia có Bùi Ngọc, không người nào cảm thấy làm đại minh tinh là công việc thấp kém. Huống hồ vẻ ngoài Hứa Nùng rất giống bà Tạ, bình thường không trang điểm vừa ngọt ngào lại xinh đẹp, không đi con đường này thì quá đáng tiếc.

Cho nên bà Tạ, năm ấy Hứa Nùng học lớp 12, liền chính thức nhắc với cô, kêu cô thi vào trường nghệ thuật.

Kỳ thực khi ấy nếu như bà Tạ không nói, Hứa Nùng cũng là muốn thi vào đại học B, nhưng không phải khoa diễn xuất, mà là khoa đạo diễn.

Bố cô trước đây có giấc mơ làm một đạo diễn, nhưng do hiện thực ép buộc vẫn chưa thực hiện được. Từ nhỏ cô bị giáo dục của bố hun đúc, cũng ảnh hưởng rất sâu đậm đối với nghề đạo diễn.

Nhưng khi đó bà Tạ đã thay đổi rất nhiều, đối với Hứa Nùng là dục vọng khống chế mười phần, mấy tháng sống trong nhà giàu cũng làm cho bà trở nên rất tham vọng , cũng không giống như ngày xưa suốt ngày gọi bảo bối.

Cô muốn thay đổi, đồng thời cũng đưa ra mong muốn, muốn sống cuộc sống của mình, không ở Bùi gia. Thế nhưng bà Tạ phản đối vô cùng mãnh liệt, hầu như mỗi lần đều là trước cứng sau mềm, thậm chí có hai lần , bà còn bị Hứa Nùng chọc tức đến phát bệnh phải nằm viện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện