“Anh tuy rằng nghèo, nhưng cũng không phải là mặt dày mày dạn, em là một cô gái nhỏ, buổi tối đi tới trường quay bên đó, anh không thể an tâm.”
Nói xong, còn giống như thật sự muốn rời đi, một chút cũng không dài dòng, trực tiếp xoay người hướng về phía cửa mà đi.
Lần này Hứa Nùng không quản cái gì gọi là lúng túng cùng bất an, chỉ sợ Chu Khởi thật sự hiểu lầm mình vì ghét bỏ anh ta mới trốn ra ngoài, nhanh chóng kéo anh ta lại.
“Không có! Anh đừng đoán mò!”
Chu Khởi cũng không có quay đầu, chỉ lưu lại một bóng lưng.
“Anh biết là em ngại, không có chuyện gì, hành lang ký túc xá anh cũng không phải chưa từng ngủ qua, ngược lại bây giờ
“. . .”
Chu Khởi ở đầu bên đó còn muốn đi, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Hứa Nùng, nào ngờ con mèo nhỏ sức lực đột nhiên bùng phát, cao giọng nói: “Đã nói là không phải ghét bỏ anh! ! Anh không cần đi! Em cũng không đi là được chứ gì!”
Khóe môi Chu Khởi không tự giác nhướn lên, vẻ mặt lười biếng, nhưng khi mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút do dự và không xác định, “Việc đó, em. . .”
“Đã nói là không đi!”
Hứa Nùng cũng không biết vì sao lại gấp gáp như vậy, hành động đột nhiên có chút nóng nảy, cũng không quản Chu Khởi có phản ứng gì, cầm lấy đồ dùng tắm rửa cầm lúc nãy dọn dẹp lại, lại cầm lấy khăn tắm cùng áo ngủ, vội vã hướng về phía phòng tắm.
“Em tắm trước, bây giờ anh rảnh xuống dưới mua chút đồ dùng hằng ngày, lúc trước em quên mất cái đó.”
Nói xong những lời này, giống như nhớ tới điều gì, bước chân ngừng lại. Đứng tại chỗ rất lâu, sau đó đem đồ trên người bỏ xuống, cầm lấy ví tiền, từ bên trong móc ra ba trăm đồng .
Trên mặt không tỏ vẻ gì, trực tiếp kéo tay Chu Khởi qua, đem tiền nhét vào trong lòng bàn tay anh ta.
“Cầm lấy tiền này mua đồ.”
Nói xong lại vội vã xoay người, cầm đồ vật tiến vào trong phòng tắm.
Lần này không có bất kỳ do dự nào,”bang” một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại từ bên trong.
Phút chốc, phòng tắm bên đó lại truyền tới tiếng “răng rắc”, là tiếng khóa trái cửa từ bên trong vọng lại.
Chu Khởi liếm môi nở nụ cười, là loại tiếng cười phát ra từ trong lồng ngực.
Con mèo nhỏ là đang coi hắn là kẻ trộm mà phòng bị.
Hắn cũng không vội vàng ra ngoài , đi tới bên cửa sổ đem cửa sổ mở ra, nghiêng người dựa trên bệ cửa sổ, từ trong bao thuốc móc ra một điếu thuốc ngậm bên miệng.
Một tay khác vừa muốn nhấc bật lửa lên châm, đột nhiên trong lòng bàn tay nhìn thấy ba đồng Mao gia vừa nhét cho mình.
Hắn ung dung, lười biếng nhướn môi nở nụ cười, hừ, còn muốn thật sự bắt đầu bao nuôi hắn.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng gõ cửa, Chu Khởi cũng không quá để ý, ngậm thuốc lười biếng đi về hướng đó.
Sau khi dừng bước , hắn mở cửa, kết quả giây tiếp theo, khi nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, Chu Khởi có chút ngạc nhiên nhướn mày.