Kỳ thực ngày hôm nay ở trường quay sau khi rửa mặt xong , Bạch Hiểu lại nghĩ tới đi tìm Hứa Nùng.
Cô ta từ nhỏ tới lớn chưa từng bị bắt nạt thành ra như vậy, trước đây bất luận cô ta nói gì, làm gì, người nhà, bạn bè bên cạnh gần như đều để cho cô ta làm, coi cô ta như đại tiểu thư mà cưng chiều.
Nhưng lần này cô ta cũng cảm giác được, Hứa Nùng so với lúc trước có thay đổi rất lớn.
Trước đây bất luận mình bắt nạt cô như thế nào, phản ứng của cô đều là hờ hững, cảm giác đó cũng không biết là có đem mình để ở trong mắt, vẫn là cảm thấy không cần thiết phải đáp lại.
Nhưng từ lúc cô ta gọi đám người đòi nợ dọa Hứa Nùng một trận, cả người cô đều thay đổi, hơn nữa là cảm giác càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Kỳ thực trong lòng Bạch Hiểu mơ hồ cảm thấy sợ hãi, cô sợ chính mình lại đơn độc tới báo thù, ngược lại sẽ làm cho Hứa Nùng càng trở nên hung ác hơn.
Cho nên cô ta không có kích động trực tiếp đi tìm Hứa Nùng, mà là tới công ty của bố, khóc lóc tố cáo với ông.
Bố Bạch Hiểu vẫn luôn cưng chiều cô con gái độc nhất này, nghe Bạch Hiểu nói cô hôm nay ở trong đoàn kịch là bị người ta bắt nạt như vậy”, làm sao có thể nhịn.
Liền gọi trợ lý tìm mấy người vệ sĩ, dẫn theo Bạch Hiểu, một đường đuổi giết tới thành phố điện ảnh.
Sau khi đến thành phố điện ảnh người trong trường quay đều đã kết thúc công việc, lại kêu Bạch Hiểu dẫn bọn họ tới khách sạn Hứa Nùng ở.
Ý nghĩ ban đầu của bố Bạch là muốn mang người tới dọa cô gái bắt nạt con gái mình, dù sao ông cũng là người làm ăn, không muốn đem mọi chuyện náo loạn thành chuyện to.
Đến lúc đó dựa vào tâm trạng của con gái mình, nếu tâm trạng tốt thì kêu cô gái đó nói câu xin lỗi là xong chuyện, nếu như con gái không vừa ý, liền kêu đối phương quỳ gối, giơ hai bàn tay cho con gái hả giận.
Thế nhưng ông không ngờ tới, cũng không nghĩ tới có khả năng khác. . .
. . .
Tay bố Bạch vốn dĩ đang hung hăng gõ cửa liền dừng lại ở giữa không trung, ông ta nhìn thấy người bên trong xuất hiện, vẻ mặt trong nháy mắt sững lại.
“Chu Chu. . . Chu Chu thiếu? ! !”
Bố Bạch hiển nhiên là bị kích động, hoàn toàn không ngờ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy Chu Khởi, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Bạch Hiểu cũng đang âm thầm sợ hãi, bố gọi người đàn ông này là gì? Chu thiếu gì chứ?
Ánh mắt Chu Khởi hờ hững đảo qua đảo lại, nhìn thấy mấy người vệ sĩ phía sau lưng bọn họ, lại nhìn bố Bạch cùng Bạch Hiểu đứng cùng nhau, đột nhiên nở nụ cười.
“Con gái ông?”
Bố Bạch có một loại dự cảm xấu, biểu tình trên mặt càng thêm lo lắng, “Đúng đúng. . . Chu thiếu, Bạch Hiểu là con gái tôi. Việc đó, chúng tôi dường như gõ nhầm phòng, xin lỗi!”
“Không sai, ông muốn tìm có lẽ là cô gái nhà tôi. Chỉ có điều hiện tại đang tắm.”
Câu nói “cô gái nhà tôi” làm cho bố Bạch càng trở nên kinh ngạc, suy nghĩ trong nháy mắt chuyển động, cảm giác dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này. . . Người bắt nạt mà con gái mình nói, cùng Chu thiếu có quan hệ? !
Khi nhận thức được điểm này, bố Bạch cái gì đều không dám nói, ông ta chỉ cảm thấy trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ tới các loại khả năng.
“Chu thiếu, cậu. . .”
Chu Khởi dùng tay ra hiệu với ông ta, chặn ngang lời nói của ông ta. Sau đó quay đầu nhìn, thấy Hứa Nùng ở bên trong dường như cái gì cũng không nghe thấy, liền đóng cửa lại bước ra ngoài.
Bố Bạch Hiểu thấy vậy, liền vội vã dẫn theo người đi theo phía sau hắn.
Bạch Hiểu bên cạnh đầu óc vẫn mù mịt, không rõ xảy ra chuyện gì.
“Bố, con. . .”
“Câm miệng cho bố!” Bố Bạch Hiểu lúc này cũng không có dáng vẻ của người cha hiền từ như ngày thường, ngữ khí nói với Bạch Hiểu là sự nôn nóng trước nay chưa từng có.
Bạch Hiểu có chút ấm ức, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bố tức giận với mình, cho nên cũng không dám nhiều lời thêm nữa.
Chu Khởi một đường bước tới thang máy đi xuống 2 tầng lầu, cuối cùng dừng ở tầng 7 của khách sạn, tùy tiện tìm một căn phòng liền nhấc tay lên gõ cửa.
Người bên trong là người lúc trước Trần Tiến sắp xếp tới chiếm phòng khách sạn, tốc độ mở cửa của đối phương rất nhanh, sau khi nhìn thấy Chu Khởi thì lập tức tỏ vẻ cung kính, đứng thẳng người đối với hắn gật đầu, “Chu thiếu.”
Chu Khởi không có phản ứng gì, dường như là thói quen, vẻ mặt hờ hững tiến vào căn phòng.
Bố Bạch lúc này chỉ cảm thấy choáng váng, tiến về phía trước, lùi về sau cũng không xong, đứng ở cửa mấy giây, mới nhắm mắt liều mạng tiến vào.
Chu Khởi lúc này đang ngồi ở sô pha hút thuốc, đầu cúi xuống, đèn tường khách sạn trên đỉnh đầu vương xuống ánh sáng mờ nhạt, lông mi dài rũ xuống, bóng râm rơi xuống rõ ràng trên khuôn mặt.
Cả khuôn mặt ngoài trừ vẻ đẹp trai , lại còn thêm một chút âm trầm, tà khí.
Bạch Hiểu âm thầm ở sau lưng bố Bạch đánh giá hắn, trong lòng cũng có chút lo lắng, bất an.
Dáng vẻ hiện
tại của người đàn ông này, cùng ban ngày hoàn toàn khác nhau.
Không, nói như vậy dường như cũng không đúng, nên nói là dáng vẻ hiện tại của hắn, cùng với lúc ở cùng với Hứa Nùng, hoàn toàn khác nhau.
Khi ở bên cạnh Hứa Nùng, người đàn ông này là bộ dáng lười biếng, bộ dáng lưu manh cùng xấu xa, không khỏi khiến người ta e sợ hơi thở cường ngạnh của hắn.
Nhưng giờ khắc này hắn hoàn toàn khác, hắn tuy rằng không nói gì cũng không làm gì, nhưng chỉ là yên lặng ngồi ở đó, cả người tản ra hơi thở cường ngạnh cũng làm cho người ta thấp thỏm, bất an.
Bạch Hiểu lần đầu tiên tự kiểm điểm, có phải lúc trước là mình đã làm sai .
Đắc tội với Hứa Nùng ngược lại không có là gì. . . Chỉ có điều sẽ không phải là người đàn ông trước mắt này, vì mình làm cho Hứa Nùng khó xử.
Bố của Bạch Hiểu thấy Chu Khởi vẫn luôn không nói chuyện, bất an trong lòng ngày càng lớn hơn.
Rốt cuộc hít sâu một hơi, ông ta dè dặt mở miệng thăm dò: “Chu thiếu, việc đó. . . Tôi nghe Bạch Hiểu nhà tôi nói, nói dường như cùng . . Ách. . .”
Nói tới đây, bố Bạch đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Con nói bạn học đó tên là gì?”
Bạch Hiểu mở miệng chính là muốn nói con nhỏ quê mù, nhưng nâng mắt nhìn Chu Khởi ngồi ở sô pha bên đó, ba chữ đó lập tức bị chặn ở trong yết hầu không dám nói ra.
Cuối cùng vẫn là không cam tâm nói ra tên của Hứa Nùng.
“Tên là Hứa Nùng.”
Bố Bạch nghe xong, gật đầu liên tục, sau đó lại hướng về phía Chu Khởi nói: “Đúng đúng, cậu xem trí nhớ này của tôi, lúc trước Bạch Hiểu nhà tôi từng cùng tôi nhắc qua, nói có một người bạn học tên Hứa Nùng, rất ưu tú, người cũng rất tốt, đầu óc tôi thực sự không được, lại có thể quên!”
Bạch Hiểu nghe thấy bố nói lời này, không khỏi nhíu mày, nhưng cuối cũng cũng không có dám mở miệng cãi lại điều gì.
Bố Bạch nói tới điều này, dừng một chút, trong lời nói tràn đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng: “Việc đó, Chu thiếu, tôi hôm nay tới đây, kỳ thực là nghe Bạch Hiểu nhà tôi nói, cùng cô Hứa ồn ào có chút hiểu lầm, có chút không vui vẻ. Cho nên mới muốn dẫn tôi tới nói xin lỗi cô Hứa.”
Chu Khởi ngậm thuốc lá, không mặn không nhạt liếc nhìn đám vệ sỹ mặc áo đen phía sau ông ta, nói: “Dẫn vệ sĩ tới nói xin lỗi?”
Bố Bạch nghẹn họng , lo lắng cùng bất an trong đầu lại tăng thêm, ông ta nhìn Chu Khởi, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Việc đó. . . Chu thiếu, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi ra ngoài dẫn theo vệ sỹ là thói quen, việc này với việc tới tìm cô Hứa không có bất kỳ quan hệ gì.”
Chu Khởi lười không muốn cùng ông ta phí lời, duỗi tay hướng về phía gạt tàn trên bàn trà gẩy tàn thuốc, mở miệng: “Tôi không nói có lẽ ông cũng biết, con gái mình ở bên ngoài có bao nhiêu ngang ngược chứ.”
Nói xong, hờ hững nâng mắt, khi nhìn sang phía bố Bạch, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Hắn đơn giản phun ra mấy chữ: “Nên giáo dục.”
Bố Bạch đương nhiên hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Chu Khởi, ông ta cắn răng, chỉ do dự chốc lát, tiếp theo ——
Trở tay, một cái tát hướng về phía Bạch Hiểu!
“Bốp” một tiếng giòn giã, trong nháy mắt trong phòng rơi vào yên tĩnh, quỷ dị, ngoại trừ Chu Khởi, tất cả mọi người đều bị dọa sợ hết hồn.