Bùi Ngọc ở trong đám bạn thân, từ trước tới giờ vẫn luôn là trung tâm.
Thứ nhất vì hắn ta ở trong showbiz hỗn loạn, tiếng tăm nổi tiếng cả nước, cùng những cậu ấm cô chiêu nổi tiếng ở thành Bắc vẫn là không giống nhau.
Thứ hai, cũng là bởi vì từ lúc bắt đầu tới trường, chính là đối tượng được mọi người sùng bái, theo đuổi, mọi người đều có thói quen, vẫn luôn coi hắn là nhân vật trung tâm mà tâng bốc.
Cho nên khi nhìn thấy Bùi Ngọc dẫn người tới, ánh mắt của mọi người ngay lập tức nhìn qua.
Ở đây có mấy người bạn thân từng tham gia hôn lễ của bố Bùi và bà Tạ, nhưng khi đó Hứa Nùng mới học cấp ba, nháy mắt cũng đã qua mấy năm, Hứa Nùng từ khi còn là cô gái nhỏ lắc người một cái đã hoàn toàn thay đổi.
Đặc biệt lần này bà Tạ còn đặc biệt trang điểm cho cô, mái tóc đen dài được uốn gợn sóng, mềm mại xõa xuống. Trang điểm không đậm, nhưng son môi so với ngày thường dùng loại đậm hơn, đỏ hơn.
Trên người mặc một chiếc váy đen liền thân, trên cổ đeo một sợi dây chuyền tinh tế, làn da trên vai ở trong quán bar mập mờ, càng trắng hơn.
Ngày hôm nay Hứa Nùng ăn mặc kiểu này, ngoại trừ ngọt ngào, mềm mại của thiếu nữ, còn nhiều hơn một phần nhẹ nhàng, duyên dáng.
Cho nên mấy người bạn thân của Bùi Ngọc lúc trước từng gặp qua, vào lúc này cũng không nhận ra, thậm chí còn hiểu lầm.
“Ai yo, Bùi Ngọc, đây là dẫn theo chị dâu tới gặp mặt bọn tớ sao?”
Một người bạn thân nở nụ cười hì hì trêu chọc, tiếp theo cả phòng bao đồng loạt vang lên tiếng huýt sao cùng âm thanh ồn ào. Bộ dáng Bùi Ngọc dung túng, cười không có ngăn cản bọn họ.
Chờ bọn họ náo loạn đủ rồi, sau khi dần dần yên tĩnh lại, hắn mới nở nụ cười dịu dàng, nói một câu: “Đừng đoán mò, đây là em gái tớ.”
Nói xong, còn xoa đầu Hứa Nùng, “Nùng Nùng, chào hỏi các anh chị đi.”
Hứa Nùng gắng nhịn cảm giác chán ghét, mím môi hướng về phía phòng bao gật đầu, tiếp theo nhẹ nhàng nói: “Chào mọi người.”
Lưu Khải người anh em thân thiết của Bùi Ngọc phản ứng đầu tiên , chạy tới trước mặt Hứa Nùng, “Thực sự là em Nùng sao? Thay đổi cũng quá lớn rồi, vóc dáng cũng cao lên rất nhiều, anh cũng không nhận ra được.”
Kỳ thực bình thường Bùi Ngọc đối với hành động của Lưu Khải đều là vẫn luôn dung túng, nhưng lúc này thấy hắn muốn dựa tới gần Hứa Nùng, không tiếng động đứng chắn ở trước người Hứa Nùng.
“Được rồi, tiểu nha đầu không dễ dàng gì mới nhận lời ra ngoài cùng tớ, cậu đừng dọa người ta.”
Lưu Khải “Hừ” một tiếng, nhìn tư thế che chở của Bùi Ngọc, trong lòng nghĩ, xác thực thích cô gái này cùng người khác không giống nhau, Bùi Ngọc này phân biệt đối xử cũng quá khác biệt.
Đúng, Lưu Khải là số ít trong những người ở đây, biết Bùi Ngọc thích Hứa Nùng. Lúc đầu hắn ta cũng không tán thành, bởi vì ấn tượng của hắn với bà Tạ không tốt lắm, luôn cảm thấy loại phụ nữ đó dạy dỗ con cũng sẽ không tốt ở điểm nào.
Nhưng Bùi Ngọc rất nhiều lần chính thức nói qua với mình, lúc ấy Lưu Khải mới biết, tâm tư của Bùi Ngọc đối với Hứa Nùng có bao nhiêu sâu đậm, cho nên sau đó hắn cũng không nói gì.
Nhưng lần này gặp Hứa Nùng, ngược lại hắn thật sự cảm thấy ánh mắt của Bùi Ngọc rất tốt.
Cô gái nhỏ mấy năm trước nhìn không đáng chú ý, nhưng hiện tại vừa nhìn, căn bản năm đó chính là khối ngọc thô chưa được mài dũa, chỉ cần tiêu hao một chút tâm tư trên người, liền biến thành quyến rũ trêu chọc lòng người.
Nghĩ tới đây, Lưu Khải lại lần nữa không thể nể phục ánh mắt bạn tốt.
. . .
Bùi Ngọc vì để Hứa Nùng tự do vui chơi, đem cô xếp ngồi cùng một đám con gái, trước khi rời đi còn căn dặn mấy cô gái đó quan tâm cô nhiều chút.
Những cô gái đó đa số đều đoán được xuất thân của Hứa Nùng, cũng không có ý nghĩ gây khó dễ, huống hồ từng người, từng người bọn họ đối với Bùi Ngọc rất hứng thú, cùng cô em gái nhỏ này quan hệ tốt, chỉ có lợi chứ không có hại.
Cho nên sau khi Bùi Ngọc rời đi, mấy cô gái đó đối với Hứa Nùng rất nhiệt tình. Có người cầm hoa quả đưa cho cô, có người đưa cho cô đồ ăn vặt, thậm chí còn có mấy người cầm điện thoại muốn trao đổi số Wechat.
Âm thanh trong phòng bao rất lớn, Hứa Nùng bị chấn động mạnh có chút đau đầu, giờ khắc này lại bị một đám phụ nữ bao quanh, trên người mỗi người đều phun ra mùi nước hoa, những loại nước hoa mạnh trộn lẫn với nhau, càng làm cho thần kinh hai bên thái dương luôn giật thình thịch.
Cảm giác nhẫn nại của bản thân đã bị tiêu hao hết, nhẫn đến tê rần.
Đúng lúc này lại có người không có mắt đưa tới một ly sâm banh, lịch sự từ chối, đối phương vẫn không hết hy vọng, còn khuyên: “Em gái nhỏ, đừng sợ, chị sẽ không lừa em, rượu này uống rất ngon, cũng sẽ không say. Nào, nếm thử một chút.”
Người kia nói xong trực tiếp đưa ly rượu tới, Hứa Nùng Hạ theo bản năng nhấc tay lên chặn lại, muốn cự tuyệt. Không ngờ tới tay hai người ngoài ý muốn đụng phải nhau, rượu trong chén đổ ra bên ngoài một nửa, toàn bộ đều thấm vào trên váy của Hứa Nùng.
Giờ phút này bầu không khí có chút lúng túng, nhưng Hứa Nùng lại có cảm giác không tên, thở phào nhẹ nhõm.
Nhếch môi, nở nụ cười với cô gái đưa rượu qua, “Không có chuyện gì, tôi tới nhà vệ sinh xử lý một chút.”
Chuyện đột nhiên phát sinh, Bùi Ngọc cũng không biết tình huống bên này, chờ sau khi Hứa Nùng ra ngoài, hắn mới nhẹ giọng hỏi hai câu.
Biết được chuyện xảy ra, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, ngược lại vẻ mặt không có thay đổi lớn, chỉ là không mặn không nhạt hỏi một câu: “Ai dẫn người đó tới?”
Người phụ nữ đó Bùi Ngọc không biết, cho nên khẳng định là bạn gái mới của người bạn thân nào đó.
Vốn là mọi người còn chưa cảm thấy có gì, càng là khi Bùi Ngọc hỏi câu này, thì bầu không khí đột nhiên có chút kỳ lạ.
. . .
Hứa Nùng cũng không có tâm tư suy đoán chuyện xảy ra trong phòng bao, thật vất vả mới tìm được kế xử lý váy trốn ra ngoài, nghĩ đến toàn bộ mọi chuyện rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Lầu hai cùng lầu một của quán bar hoàn toàn không giống nhau, trong hành lang cũng không có người đi lại, mà lầu một so với lầu hai thì náo nhiệt hơn rất nhiều, trong sàn nhảy tràn ngập nam thanh nữ tú đang nhiệt tình nhảy, trên ghế dài cũng ngồi đầy người chơi đùa vui vẻ uống rượu.
Hứa Nùng đầu tiên là vào nhà vệ sinh xử lý váy của mình, sau khi đi ra vẫn còn đang suy nghĩ, có nên gửi tin nhắn tìm lý do nói với Bùi Ngọc mình rời đi trước.
Vừa nghĩ, vừa bước tới chỗ ngoặt phía trước. Chờ khi người rẽ vào chỗ ngoặt, ở trong chỗ ngoặt nhìn thấy mấy bóng người lướt qua.
Không khỏi trợn to mắt muốn nhìn cho rõ ràng. . .
Chuyện gì vậy, bóng lưng này sao lại giống Chu Khởi như vậy?
. . .
Sắm cánh tay kỳ thực đã đoán được, Chu Khởi, đại ca kiêm ông chủ của mình, sau khi biết được sự xuất hiện của người đó, sẽ phản ứng vô cùng kịch liệt.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, Chu Khởi sẽ phản ứng kịch liệt như thế.
Vào lúc này người đó bị hắn ta đánh qua một lần, khóe mắt tụ máu, khóe miệng cũng nứt ra tràn ra vệt máu.
Nhưng người này dường như cũng rất cứng đầu, luôn bày ra dáng vẻ, còn nhướn môi nở nụ cười khiêu khích với Chu Khởi.
Săm cánh tay cùng mấy anh em khác trầm mặc đứng ở một bên, trong lòng bắt đầu mặc niệm cho người đó.
Chu Khởi vừa mới giáo huấn
xong một trận, vào lúc này đứng bên cạnh hút thuốc. Từ trên cao nhìn xuống người nắm úp sấp trên mặt đất, giống như chưa từng nghe thấy khiêu khích trong miệng của hắn, đột nhiên nở nụ cười.
Tiếp đó, thấy hắn chầm chậm ngồi xổm người, trên mặt là nụ cười bất cần đời khiến cho người ta run rẩy, sợ hãi.
Hắn mở miệng nói: “Tao không phải từng kêu người gọi điện nói với mày, nếu như mày muốn trốn, tốt nhất là trốn thật tốt cả đời, đừng để bị tao tóm được?”
Nói xong, đầu thuốc kẹp ở ngón tay từ từ hướng mu bàn tay người đó ấn xuống, khi tàn thuốc cách mu bàn tay người đó còn mấy millimet, phía sau đột nhiên vang tới một giọng nói ——
“Chu Khởi?”
Giọng nói mềm mại mà quen thuộc, Chu Khởi sững sờ, có chút không dám chắc chậm rãi quay đầu.
Đền tường quán bar tỏa ra ánh sáng mờ tối, lầu một trong sàn nhảy không ngừng vang lên tạp âm cùng âm thanh hét chói tai của nam thanh nữ tú, vang vọng khắp bốn phía.
Chu Khởi cùng Hứa Nùng hai mắt nhìn nhau, nhìn từ phía xa, giờ khắc này trong mắt đều là ngạc nhiên.
Hứa Nùng bất ngờ vì anh ta xuất hiện ở chỗ này, cùng với quanh người anh ta xuất hiện một luồng khí lạnh làm người e ngại. . . Rất giống với lúc trước ở trước mặt đám người đòi nợ, anh ta hiện tại dường như cũng không có đáng sợ như vậy.
Thời gian dừng lại khoảng hai, ba giây, tiếp theo, khí thế trên người Chu Khởi dường như lấy tốc độ ánh sáng mà giảm xuống.
Chỉ thấy hắn ta chậm rãi đứng dậy, chân dài bước tới, trầm ổn bước tới bên cạnh Hứa Nùng.
Trên người anh ta còn lưu lại một chút tàn bạo còn chưa có tiêu tan, nhưng là không hiểu ra sao, Hứa Nùng cũng không thấy sợ.
Trong lòng cô dường như tin tưởng, bất kể người đàn ông này như thế nào, tuyệt đối sẽ không làm hại mình.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, thế nhưng cũng rất kiên định.
Săm cánh tay cực kỳ tinh mắt, sau khi nhìn thấy thay đổi của lão đại nhà mình, nhanh chóng kêu anh em xung quanh Chu Khởi rời đi, chính mình cũng núp vào trong một phòng bao.
Hứa Nùng vẫn còn sững sờ, khi Chu Khởi dừng lại ở trước mặt mình còn chưa có phản ứng lại.
Chỉ thấy bộ dáng Chu Khởi dường như rất mệt mỏi, cúi người xuống, đem trán đặt ở trên bả vai của Hứa Nùng.
Hứa Nùng mặc váy trễ vai, bả vai lộ ra không hề che chắn, trán Chu Khởi cùng da thịt trên vai cô tiếp xúc, hơi thở từ chóp mũi như có như không trêu chọc da thịt trên vai cô, làm cho cô có chút ngứa, lại có chút cứng ngắc không biết phải làm sao.
Lúc này, Chu Khởi mở miệng nói.
“Bạn học nhỏ.”
“. . . Hả?”
“Anh bị bắt nạt rất thê thảm.”
“. . . ? ? ?”
“Vừa nãy người đó suýt chút nữa đánh chết anh, nếu như không phải anh cực lực phản kháng, em có khả năng sẽ không được nhìn thấy anh nữa.”
“. . .” are you chắc chắn chứ?
Cô rõ ràng là nhìn thấy anh ta xử lý người khác mà. . .
Giờ khắc này suy nghĩ của Hứa Nùng bị anh ta làm cho rối loạn, trong đầu đều là hình ảnh lúc nãy anh ta tỏ ra tàn bạo , lúc thì lại là âm thanh anh ta khóc lóc thảm thiết với mình.
Rất lâu sau đó, cô mới chủ động nói: “Việc đó. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chu Khởi vẫn luôn chờ cô hỏi câu này, cho nên lúc này nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn mím lại không tự giác nhướn lên.
Hắn lười biếng đứng dậy, tỏ vẻ thê thảm nói với cô: “Chuyện anh nợ tiền em còn chưa biết sao?”
“. . . Ừ.”
“Ông chủ của đám người thu nợ tới tìm anh, nói cho phép anh tiền có thể không cần phải trả lại, nhưng phải làm việc cho ông ta. Cho nên ngày hôm nay sắp xếp anh cùng bọn họ tới đây đòi nợ.”
“. . . Sau đó, anh liền đánh người ?”
Trên mặt Chu Khởi toàn bộ đều là lười biếng, “Là hắn ta đánh anh trước, anh chỉ là đang tự vệ.”
Nói xong, còn đưa tay duỗi tới trước mặt Hứa Nùng, đem ngón tay bị trầy da có chút xíu duỗi ra.
“Em xem, trên tay anh đều là máu.”
Hứa Nùng: “. . .”
“Đau quá.”
Hứa Nùng: “. . .”
Cô luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, trong đầu lại liên tưởng tới chuyện nhìn thấy ở bên ngoài cửa quán bar, thân ảnh đó bước xuống từ chiếc xe hạng sang, tiếp theo lại không tiếng động đánh giá quần áo trên người anh ta.
Mím môi, cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Việc đó, anh. . .”
Nào ngờ, lời cô còn chưa nói xong, từ chỗ rẽ mơ hồ truyền tới tiếng gọi mình.
“Nùng Nùng?”
Là Bùi Ngọc!
Hứa Nùng bị dọa sợ, cũng không quản hoài nghi nhiều hơn nữa, lập tức lôi kéo Chu Khởi trốn vào góc tối bên trong góc tường.
“Nùng Nùng? Có ở đấy không? Nghe thấy thì trả lời anh.”
Chu Khởi bị Hứa Nùng ấn người xuống, nghe thấy cách đấy không xa có tiếng gọi, cùng với hai chữ anh trai, lông mày không tự giác nhướn lên.
Hắn nghiêng mặt , dán tới gần mặt Hứa Nùng, thấp giọng hỏi: “Người nhà?”
Lúc này Hứa Nùng chỉ cảm thấy căng thẳng, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể gật nhẹ đầu.
Sau khi nhận được đáp án, Chu Khởi thấp giọng nở nụ cười.
Tiếp đó, hắn cúi người, môi mỏng dán tới bên tai Hứa Nùng, tư thế lười biếng nhìn cô, thân mật nói .
“Bạn học nhỏ, sợ bị người nhà hiểu lầm yêu sớm hả?”