Cháy hết lãng mạn

Chương 44


trước sau

Hứa Nùng cùng Chu Khởi núp trong góc tối bên trong bức tường, bên kia, tiếng bước chân của Bùi Ngọc dần dần tới gần.

Tim cô vẫn treo lơ lửng, lời của Chu Khởi vờn quanh bên tai cô, nhưng cô vẫn không có tâm tư để ý tới.

Chỉ trầm mặc trong giây lát, cô nhỏ giọng căn dặn: “Lúc nữa em ra ngoài trước, anh đứng ở chỗ này. Chờ bọn em đi xa, thì anh rời đi, biết không?”

Cô không dám nói to, giọng nói vốn dĩ đã mềm mại, vào lúc này càng giống như quấn thêm một tầng kẹo bông gòn mềm ngọt như vậy, từng chữ từng câu đánh vào trong lòng Chu Khởi.

Vừa ngọt lại vừa mềm mại.

Chu Khởi chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có gì đó nhẹ nhàng phẩy qua, hắn hạ mắt nhìn gò má trắng mịn, tinh tế của cô, còn có vẫn luôn chăm chú nhìn đôi mắt đen, sáng ngời của cô ——

Ách, thật sự đòi mạng mà.

Bên kia tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hứa Nùng cũng không có tâm tư quản suy nghĩ của Chu Khởi có rõ ràng ý của mình hay không, đứng thẳng người, trước khi xoay người lại cho anh ta một ánh mắt, cảnh cáo anh ta không được lộn xộn.

Chu Khởi nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, không thèm để trong lòng nhếch môi, lộ ra nụ cười lười biếng.

Hứa Nùng bước ra khỏi chỗ ngoặt, từng bước từng bước đi tới, mở miệng nói , tận lực để cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên.

“Anh Bùi, em ở bên này.”

Chu Khởi ngược lại cũng không nghĩ sẽ gây khó dễ cho Hứa Nùng, lúc này còn rất nghe lời núp ở trong góc tối.

Chỉ có điều. . .

Lông mày Chu Khởi nhẹ nhàng nhướn lên, anh Bùi? Người đàn ông đó không phải vừa tự nhận là anh trai sao? Nhưng sao lúc này lại cảm thấy Hứa Nùng hờ hững như vậy?

Bùi Ngọc thấy Hứa Nùng xuất hiện, ý cười trên mặt càng thêm sâu.

Vốn dĩ muốn hỏi Hứa Nùng có phải vì chuyện lúc nãy mà tức giận không, nhưng khi ánh mắt quét qua phía bên đó, nhìn thấy chỗ Hứa Nùng vừa bước ra, trên mặt đất còn có một bóng người, những lời Bùi Ngọc muốn nói đều ngừng lại.

Nhưng ánh sáng trong mắt hắn bất ngờ lóe lên , giờ khắc này điều chỉnh tốt vẻ mặt, hướng về phía Hứa Nùng mỉm cười .

“Nùng Nùng, là gặp bạn phải không?”

Hứa Nùng sững sờ, không hiểu lời này của Bùi Ngọc là có ý gì . Lẽ nào vừa nãy hắn ta nhìn thấy Chu Khởi? !

Nhất thời có chút căng thẳng, còn chưa kịp hỏi gì, liền thấy Bùi Ngọc hướng tới góc phía bên đó nói một câu: “Là bạn của Nùng Nùng phải không? Nếu không ngại thì tới đây cùng nhau chơi đi.”

Tim Hứa Nùng nhảy dựng lên, quay đầu nhìn qua, liền thấy Chu Khởi chậm rãi từ trong góc bước ra ngoài.

Hai mắt Bùi Ngọc theo bản năng híp lại, hắn không có nhìn nhầm, người đàn ông này, chính là người đàn ông lúc buổi sáng nhìn thấy ở thành phố điện ảnh ? Nùng Nùng trước khi rời đi vẫn luôn nhìn người đó?

Trong lòng hắn trở nên tàn ác, nhưng trên mặt vẫn ngụy trang rất tốt, cảm giác một chút khác thường cũng không có, thậm chí còn chủ động tiến lên, tới gần Chu Khởi.

Hứa Nùng hoàn toàn không hiểu vì sao chuyện này lại phát triển thành như vậy, giờ khắc này cảm giác căng thẳng đều trở nên tê dại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đàn ông chậm rãi tới gần nhau.

Khi Bùi Ngọc tiến về hướng Chu Khởi, ánh mắt vẫn không tiếng động đánh giá người đàn ông này.

Chất lượng áo T-shirt màu đen cùng quần Jean màu đen rẻ tiền, cổ tay cũng không đeo bất kỳ thứ gì, đầu ngón tay kẹp thuốc lá. . . Khói thuốc mù mịt phả ra vừa cay vừa hắc, tuyệt đối cũng là loại rẻ tiền.

Hắn quan sát xong những thứ này, lại yên lặng đưa mắt quét tới khuôn mặt Chu Khởi.

Ngược lại, mặt đối phương thon dài, mang lại cảm giác mê hoặc lòng người, khí thế trên người cũng là trong lười biếng mơ hồ mang theo khí thế ngang ngạnh. Nhưng Bùi Ngọc ở trong đầu cẩn thận tìm kiếm một phen, xác định bản thân mình ở trong giới thượng lưu Thành Bắc chưa từng gặp qua người này, tàn bạo trong lòng dần dần được thay thế bởi cảm giác xem thường.

Nếu như hắn đoán không sai, người này có lẽ chỉ là bạn học cùng trường với Nùng Nùng?

Cả người từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt có thể nhìn ra là sinh viên nghèo.

Ý cười trên mặt Bùi Ngọc càng sâu, hắn bước tới trước mặt Chu Khởi, liền dừng lại, đầu tiên là duỗi tay ra, bộ dáng tỏ vẻ rất thân thiện.

“Là bạn của Nùng Nùng phải không? Chào cậu, tôi là anh trai cô ấy, Bùi Ngọc.”

Chu Khởi bình thường không quan tâm Showbiz như vậy, kết giao bạn bè bên người cũng chỉ có mấy người như thế, còn lại cậu ấm cô chiêu ở Thành Bắc hắn cơ bản không thèm để ý thậm chí gặp qua rất ít.

Cho nên người tên Bùi Ngọc này, đối với hắn mà nói rất là xa lạ.

Hắn rũ mắt, đôi mắt nhàn nhạt nhìn tay Bùi Ngọc duỗi qua, thật lâu sau, mới lười biếng đem tay mình duỗi qua chạm vào.

Giờ khắc này tư thế của hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau, một người thân sĩ dịu dàng, một người trong bộ dáng lười biếng mang theo vẻ bất cần đời, hai phe đối lập gặp gỡ nhau, không khí không thể giải thích được mang theo cảm giác căng thẳng.

Nhưng lúc này Hứa Nùng hoàn toàn không cảm giác được địch ý của bọn họ đối với nhau, chỉ sợ Bùi Ngọc phát hiện bản thân mình có tiếp xúc với người khác phái, coi như hắn ta không nói gì, khẳng định cũng sẽ tự ý đi nói với bà Tạ.

Một khi bà Tạ biết được, vậy tuyệt đối là một phiền phức lớn.

Hứa Nùng không dám nghĩ nhiều hơn nữa, vội vã bước tới về phía bọn họ, trước khi Chu Khởi mở miệng nói chuyện, liền giành trước thay anh ta nói.

“Anh Bùi, người này. . . Là bạn học của em.”

Nghe thấy từ “Bạn học” làm cho lông mày Chu Khởi nhướn lên, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nùng .

Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Hứa Nùng tràn ngập thâm ý, không quá rõ ràng, nhưng Chu Khởi có thể nhận ra, đang kêu mình phối hợp.

Phút chốc, Chu Khởi vẻ mặt lười biếng mở miệng : “Hừm, tôi là bạn học của Hứa Nùng.”

Sau khi xác định thân phận của Chu Khởi, Bùi Ngọc dường như cảm thấy không cần thiết phải biết tên của hắn.

Hắn ta nhẹ nhàng buông tay , tiếp theo hướng về phía Chu Khởi nở nụ cười ôn hòa, “Nếu là bạn học của Nùng Nùng, vậy không bằng cùng chúng tôi chơi đi, tôi cùng bạn bè ở chỗ này thuê một phòng bao.”

Người có thân phận ở thành Bắc đều biết, ông chủ chống lưng của quán bar này có bối cảnh rất hùng hậu, mặc dù mọi người vẫn chưa từng gặp qua người ông chủ chân chính, thần bí đó, nhưng từ những cậu ấm cô chiêu của các gia tộc lớn đều thường xuyên tới đây nịnh nọt, cùng với chưa từng có người nào dám tới đây gây chuyện, là đủ để có thể nhận ra người được gọi là ông chủ nay có thực lực cùng bối cảnh hùng hậu như thế nào.

Mà phí của quán bar này cũng phân chia rất rõ ràng, tầng một là giành cho quần chúng, có tiền có thể đi vào, tầng hai là nhắm tới những hội viên cao cấp, chi phí thẻ Vip ở chỗ này đều không được vượt quá 7 người.

Bùi Ngọc cũng không biết vì sao Chu Khởi lại xuất hiện ở tầng hai, nhưng hắn không cảm thấy đối phương là người có tiền có thể tiêu sài như vậy.

Cho nên hắn chỉ đơn giản nhắc nhở một câu, mục đích cũng là vì để cho Chu Khởi hiểu rõ, vòng ngăn cách giữa hắn và Hứa Nùng khác biệt lớn như thế nào.

Mà Hứa Nùng nghe xong lời Bùi Ngọc nói, phản ứng đầu tiên chính là muốn thay Chu Khởi từ chối, nhưng ai có thể ngờ tới, còn chưa kịp nói gì, Chu Khởi liền giành trước.

Chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng nhếch cằm, lười biếng nhếch môi.

“Được.”

————————

Khi Bùi Ngọc ra ngoài tìm Hứa Nùng, bầu không khí trong phòng bao không được tốt.

Lưu Khải mạnh mẽ quở trách người bạn thân mang bạn gái tới, tiếp theo lại kêu đối phương nhanh chóng mang người cút đi, lúc này mọi chuyện mới lắng lại.

Hắn hiểu quá rõ Bùi Ngọc, người kia nhìn qua dịu dàng, bộ dáng nhẹ nhàng như gió thổi, nhưng trên thực tế vừa tàn ác lại bao che khuyết điểm của chính mình.

Hắn giành trước xử lý đối phương, kỳ thực cũng là cho đối phương đường sống, nếu như chuyện này để Bùi Ngọc ra tay, nói không chừng sẽ nháo thành bộ dạng gì nữa .

Lưu Khải tưởng rằng đã đem mọi chuyện xử lý sạch sẽ, chờ Bùi Ngọc dẫn Hứa Nùng quay về lần nữa liền có thể thoải mái chơi.

Nhưng ai có thể ngờ tới, hắn không chỉ mang theo Hứa Nùng quay lại, còn mang theo một người …. đàn ông?

Lưu Khải cảm giác được có gì đó không thích hợp, đầu tiên là liếc nhìn Bùi Ngọc, ánh mắt hai người giao nhau, hắn không hiểu ra sao từ trong mắt Bùi Ngọc nhận ra thâm ý khác thường.

Suy nghĩ ở trong đầu hắn xoay chuyển một vòng, Lưu Khải lại nhìn thấy Hứa Nùng đi phía sau hai người, đột nhiên rõ ràng.

Hóa ra người đàn ông này là tình địch của bạn thân?

Sau khi Lưu Khải có suy nghĩ này, cũng giống như Bùi Ngọc, ngay lập tức liếc nhìn quần áo trên người Chu Khởi.

Hừ, từ trên xuống dưới toàn bộ là hàng giá rẻ không đáng tiền, là một con quỷ nghèo đói.

Hừ, vậy còn không có mắt muốn cướp vợ của bạn thân?

Lưu Khải trong nháy mắt ở trong lòng liền đứng về phía Bùi Ngọc, tiếp theo giả mù sa mưa hỏi: “Bùi Ngọc, dẫn theo anh em mới tới đây? Người này là ai vậy? Giới thiệu đi chứ?”

“Là bạn học của Nùng Nùng, đúng lúc gặp nhau, tớ liền chủ động mời tới chơi cùng nhau.”

Theo lý thuyết giới thiệu đối phương làm quen, là phải nhắc tới tên họ của đối phương. Nhưng Bùi Ngọc không biết tên Chu Khởi, cũng như là bộ dáng hờ hững, tình huống

này ở trong mắt đám người, có chút tế nhị.

Người ở đây đều có thể mơ hồ đoán được, Bùi Ngọc đối với người đàn ông mới tới này, thái độ cũng không được tốt như vẻ bề ngoài.

Vốn dĩ trong lòng Lưu Khải còn có mấy phần thái độ hoài nghi, vào lúc nãy cũng hoàn toàn tiêu tan.

Nhìn thấy phản ứng của Bùi Ngọc thì biết, dẫn người đàn ông này tới khẳng định là hắn ta chuẩn bị ra oai đánh đòn phủ đầu, do vậy cũng không thèm lại nể mặt nữa.

Hắn tiến lên trước, bộ dáng anh hai choàng qua bả vai của Chu Khởi, “Được, bạn học của Nùng Nùng chính là đàn em của bọn tôi, tới đây, anh trai mời em uống rượu.”

Chu Khởi hờ hững liếc mắt nhìn tay của Hứa Khải đặt trên vai mình, không lên tiếng.

Trong lòng Hứa Nùng gấp đến hỏng rồi, muốn ngăn cản, nhưng Chu Khởi đã cùng Lưu Khải tiến sâu vào trong phòng bao.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là căng thẳng đi theo ở phía sau, nghĩ nếu như lúc nữa thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy lập tức đứng ra hỗ trợ.

Lưu Khải bá vai Chu Khởi tiến vào sâu phía trong phòng bao, đá người ngồi trên ghế sô pha, “Tránh ra, tránh ra, nhường vị trí cho tớ cùng người em tốt.”

Đối diện có mấy người nhường lại chỗ ngồi trên sô pha cho bọn họ, sau khi Lưu Khải ngồi xuống, ngay lập tức bắt đầu rót hai ly rượu.

Tiếp đó, hắn hướng về phía Chu Khởi, “Ngoan, người em tốt, gặp mặt chính là duyên phận, anh trai mời em một ly.”

Nói xong, cũng không cho Chu Khởi cơ hội phản bác, giành trước ngẩng đầu uống hết rượu trong ly của mình.

Hắn rót rượu chính là loại rượu có nồng độ cao, ly rượu rất lớn, lượng rượu hắn rót trong ly cũng rất nhiều, vào lúc này trong nháy mắt hắn uống cạn ly rượu, ngược lại cũng là nể mặt Chu Khởi.

Vẻ mặt Chu Khởi nhàn nhạt, híp mắt nhìn đối phương, đón lấy, cũng nắm lấy ly rượu của chính mình.

Hẳn ngửa đầu đem ly rượu tới bên môi, yết hầu trượt lên trượt xuống, đường nét trên khuôn mặt ở trong phòng bao mờ ảo, càng trở nên góc cạnh hơn.

Xung quanh có mấy cô gái, lúc này ánh mắt không tự chủ được đều hướng về phía bên hắn mà nhìn qua.

Kỳ thực Bùi Ngọc cũng rất là đẹp trai, nhưng người đàn ông này so với Bùi Ngọc, ngoại trừ vẻ đẹp trai, phóng khoáng, trên người còn mang theo hơi thở cuồng dã cùng lưu manh.

Cho nên hai người đối lập với nhau, người đàn ông này càng làm cho người ta mở mang tầm mắt.

Hứa Nùng nhìn Chu Khởi bắt đầu uống rượu, trong lòng tràn ngập lo lắng. Cô mím môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng, đem tay nhỏ lén lút giấu ở phía sau lưng, sau đó lôi kéo góc áo T-shirt của Chu Khởi.

Chu Khởi ngay lập tức cảm giác được, không tiếng động duỗi tay ra nắm tay cô.

Hai người ngồi sát với nhau cùng một chỗ, đối diện không có người, mà Bùi Ngọc lúc này ngồi ở một bên khác bên cạnh Hứa Nùng.

Cho nên mập mờ của bọn họ, dường như không có người phát hiện ra.

Hứa Nùng bị anh ta cầm tay trở nên sửng sốt, vốn dĩ trong lòng cô tràn ngập lo lắng, vào lúc này ngược lại có cảm giác mặt nóng bừng lên.

Cô lặng lẽ rút tay , nhưng không thành công, Chu Khởi nắm càng thêm chặt, nếu như cô lại dùng lực, nhất định sẽ bị Bùi Ngọc bên cạnh phát hiện ra manh mối.

Cô cau mày, yên tĩnh không có làm gì nữa.

Mà bên kia, sau khi Lưu Khải nhìn thấy Chu Khởi ngoan ngoãn nghe lời uống rượu, liền âm thầm ở trong lòng đánh giá người đàn ông này.

Rượu đó rất nồng, ngược lại hắn cũng không uống nhiều, theo lý thuyết người bình thường đều sẽ từ chối, nhưng đối phương lại có thể trực tiếp uống.

Có thể thấy được tên oắt con này là nhân vật rất thần bí.

Nghĩ đến những điều này, Lưu Khải không kiêng dè bất cứ điều gì nữa, lại rót hai ly rượu, ngoại trừ loại vừa nãy, còn thêm hai loại rượu có nồng độ cao hơn trộn lẫn vào bên trong.

Hắn đem ly rượu đẩy về hướng mặt bàn Chu Khởi bên đó, sau đó cười hì hì: “Người em tốt, chúng ta uống sạch rượu này cũng vô vị, đúng không, bằng không chúng ta chơi bài đi?”

Người Lưu Khải hơi hướng về phía trước, cánh tay duỗi ra, nắm lấy cỗ bài tú lơ khơ ở vị trí trung tâm bàn trà.

Hắn vừa xỉa bài, cũng không nhìn Chu Khởi, vừa mở miệng nói chuyện: “Nhưng chơi bài không cá cược cũng vô vị, nếu không như vậy đi, chúng ta chơi 36 điểm, lúc nữa ai thắng, liền đem hai ly rượu này đều uống cạn, . . . Sau đó lại bắt đối phương gọi bố? Để cho tất cả mọi người cổ vũ cao hứng, thế nào?”

Lưu Khải rõ ràng là đang làm khó dễ người ta, ở đây có người nào mà không biết, hắn ta chơi 36 điểm là lợi hại nhất, dường như tất cả mọi người ở đây không ai có thể thắng được hắn.

Hiện tại hắn là người am hiểu nhất lại cùng anh chàng đẹp trai mới tới so tài, còn nói ra loại cá cược đó. . . Ý tứ sau lưng cũng quá rõ ràng.

Chu Khởi vốn dĩ vẫn còn muốn nắm tay của Hứa Nùng, đối với lời của Lưu Khải nói cũng không để trong lòng.

Nhưng sau khi đối phương ác ý nói ra điều kiện cược, chú ý của Chu Khởi mới dần dần đặt ở trên người hắn.

Hắn nhẹ nhàng nhướn mày, trong mắt mang theo ý cười, giờ khắc này, hắn nhếch môi ứng chiến: “Được.”

36 điểm trong nghề dường như với Lưu Khải là trạng thái bất khả chiến bại, hắn cũng am hiểu quan sát vẻ mặt người chơi với mình, tính bài cũng rất rõ ràng.

Cho nên lúc này hắn rất tự tin, sẽ chờ tới lúc người đàn ông này thua, hắn thay Bùi Ngọc thị uy với đối phương.

Hắn tiên phong ra trước một con K với một con A, Chu Khởi theo sát ra con 2 với con Q, hai bên chênh lệch không nhiều, nhưng so với Lưu Khải, trên mặt Chu Khởi dường như có một phần thâm ý.

Lần này trong lòng Lưu Khải càng chủ quan, suy đoán trong tay Chu Khởi khẳng định không có con bài lớn, liền nghĩ tốc chiến tốc thắng, trực tiếp đem toàn bộ bài đánh ra.

6 con bài, hai con J, ba con 10 với 1 con hai.

Hắn rất tự tin, cũng cảm thấy bài trong tay Chu Khởi tuyệt đối không so được với mình.

Nhưng nào ngờ, giây tiếp theo, Chu Khởi cũng đem toàn bộ bài trong tay lật ra.

6 con bài, ba con A! 2 con 2, một con K!

Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, này, chuyện này. . . Đây là bắt được tứ 2 hay sao? ! Đây quả là thiên bài , có thể gọi là trực tiếp thắng! sao còn.. . .

Lưu Khải cũng sửng sốt, hắn mở to hai mắt, không thể tin lật bài của Chu Khởi ở trên bàn.

Vẻ mặt Chu Khởi ngược lại cũng không có thay đổi gì, khóe miệng vẫn như cũ lười biếng nhếch lên.

Chỉ thấy hắn cúi người , nhấc tay đem ly rượu trên bàn trước mặt mình đẩy qua.

Tiếp đó, nhướn mày, hắn lười biếng nói với Lưu Khải.

“Ngoan, gọi bố.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện