Cháy hết lãng mạn

Chương 53


trước sau

Vào lúc này trong khu nhà không có người đi lại, bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Xa xa ánh nắng chiều đem toàn bộ bầu trời nhuộm thành màu da cam, vạn vật lúc này cũng nhiễm một dải màu sắc rực rỡ.

Hứa Nùng bị Chu Khởi ôm vào trong ngực, bên tai là tiếng tim anh ta đập thình thịch, mạnh mẽ có lực, âm thanh lọt vào tai, cô cảm thấy trái tim mình cũng đang từng tiếng,từng tiếng , hoà theo tần suất của anh ta, cùng đập rộn ràng.

Hứa Nùng không biết mình bị anh ta ôm bao lâu, sau đó xung quanh người tan làm, tan học bắt đầu lục đục về nhà, liên tục có người đi qua bên cạnh bọn họ, cô mới cảm thấy lại không thể để mặc theo ý của anh ta.

Liền dùng sức giãy dụa, lần thứ nhất vẫn là không thành công trốn thoát.

“Đợi chút nữa, hiện tại mới được 80%.”

Hứa Nùng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhấc chân tàn bạo giẫm lên anh ta, “Có người đang nhìn! Anh mau buông em ra!”

Ánh mắt Chu Khởi lười biếng quay đầu qua, phát hiện xác thực có một đôi tình nhân, một nam, một nữ đang hướng về phía bên này, ánh mắt như tìm tòi, nghiên cứu nhìn bọn họ.

Ánh mắt hắn hờ hững quét qua người bọn họ, mang theo cảm giác lành lạnh không tên.

Hai người đối diện lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhanh chóng gia tăng tốc độ tiến về phía trước.

Nhưng Hứa Nùng đã không chịu được nữa, liều mạng dùng hết sức lực, cuối cùng trốn thoát khỏi lồng ngực của anh ta.

Chu Khởi âm thầm hừ một tiếng, cuối cùng không có làm khó dễ cô.

Hứa Nùng sửa lại váy trên người cùng tóc hỗn loạn, mặt đỏ hồng, đầu vẫn luôn cúi xuống không có ngẩng lên.

Rất lâu sau, cô mới lại duỗi tay về phía anh ta “Đưa ba lô cho em”.”

Chu Khởi đem ba lô trên vai lấy xuống, nhấc tay đưa cho cô.

Hứa Nùng vốn vì chuyện lúc nãy vẫn còn tức giận , muốn trực xoay người rời đi không thèm để ý tới anh ta.

Nhưng lại nghĩ đến anh ta lúc trước, liền đứng tại chỗ do dự rất lâu.

Rất lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

“Trên người anh còn tiền không?”

Chu Khởi không nhịn được nhếch môi nở nụ cười, con mèo nhỏ này thật sự tốt bụng tới một trình độ nhất định.

Hắn duỗi tay vào móc túi áo của chính mình, lấy ra vài đồng mười đồng cùng mấy đồng tiền ra, mấy đồng tiền giấy lúc này đều nhăn nhúm, thành mấy nắm nằm ở trong lòng bàn tay của hắn.

“Tiền trên người anh lúc trước chỉ còn dư lại có từng này.”

Hứa Nùng không nói gì nhìn mấy tờ tiền giấy, sau đó, từ trong ba lô cầm lấy hai tờ Mao gia.

“Anh trước tiên cầm cái này dùng đi, đêm nay tìm một chỗ ngủ , còn những cái khác. . .”

Cô ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh ta, “Những cái khác, cần phải dựa vào bản thân anh.”

Kỳ thực Hứa Nùng muốn nói nhiều lời hơn nữa với anh ta , thật nhiều đạo lý lớn, nhưng lại cảm thấy quan hệ của hai người tạm thời còn chưa tới mức có thể giáo huấn lẫn nhau.

Cô chỉ có thể giúp đỡ đối phương, thế nhưng cũng không thể phán xét cùng canh thiệp lựa chọn của đối phương.

Mà Chu Khởi, đương nhiên hiểu rõ ràng ý tứ của Hứa Nùng, hắn nhìn tiền trên tay cô rất lâu, nở nụ cười.

Đem tay của cô đẩy về, hắn nói: “Trở về đi, anh nhìn em lên lầu rồi đi.”

Hứa Nùng bất ngờ vì anh ta từ chối, rũ mắt nhìn tiền trong tay của mình, cuối cùng quyết định tôn trọng sự lựa chọn của anh ta, yên lặng thu tiền lại.

Cô cũng không lại nhìn anh ta nữa, cúi đầu xoay người, vừa xoay người vừa nói: “Vậy em đi trước.”

. . .

Sau khi Hứa Nùng về tới nhà, không nhịn được kích động lại đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Cô trước tiên làm cho mình một đĩa sa lát, ăn hai miếng cảm thấy không có khẩu vị, lại hướng về phía nhà tắm chuẩn bị tắm rửa.

Sau khi đem thân mình ngâm trong bồn nước nóng, Hứa Nùng vẫn còn suy nghĩ, không biết Chu Khởi rời đi hay chưa, nếu đi rồi. . . Lúc này không biết đang ở đâu.

Kỳ thực lý trí muốn nói, cô cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn.

Chu Khởi đối với mình mà nói là người xa lạ quen biết không lâu, nhưng sự chú ý đối với anh ta vượt xa trình độ nên có.

Cô mơ hồ đoán được là gì đó, nhưng lại cảm thấy rất không hợp lý.

Càng nghĩ đầu càng loạn, Hứa Nùng cảm thấy lại như vậy thì không được, trực tiếp dứt khoát buông lỏng, cơ thể chìm về phía trước.

Đại khái bỏ ra khoảng hơn một giờ , Hứa Nùng mới từ trong bồn tắm bò ra ngoài.

Sau khi cô tùy tiện mặc lên bộ đồ ngủ, sau đó liếc nhìn thời gian, 7h10 phút tối.

Nhìn về phía cửa sổ, cô không khỏi nghĩ, mình lên lầu đã cách 2 tiếng. . . Người đàn ông đó có lẽ đã rời đi rồi.

Bước chân không tự chủ được hướng về phía bên cửa sổ mà đi, nào ngờ mới đi được mấy bước, toàn bộ đèn trong phòng đột nhiên đều tắt ngấm, trong nháy mắt không gian trong phòng rơi vào trong bóng tối.

Hứa Nùng bị dọa sợ, lúc này cũng không có tâm tư nghĩ tới tình hình gì đó của Chu Khởi, tay chân luống cuống đi tới trước cửa phòng kiểm tra bên trong tủ điện, nhìn có phải là bị nhảy át hay không.

Mới đi tới cửa, cô liền nghe thấy mấy người hàng xóm đang nói chuyện, dường như cũng đang nói về chuyện cúp điện.

Lần này Hứa Nùng từ bỏ, biết không phải là vấn đề của phòng của cô, mà là cả tòa nhà đều không có điện.

Cô nhớ trong nhà dường như một có một cây đèn có thể tích điện, cô bật đèn pin của điện thoại di động lên, hướng về phía ngăn kéo tìm kiếm, lật qua lật lại rất lâu, cuối cùng tìm được chiếc đèn đó.

Nhưng rất đáng tiếc, pin bên trong . . . Không còn .

Hứa Nùng trầm mặc cầm đồ vật đó đứng yên tại chỗ một lúc, sau cùng vẫn là cam chịu số phận đứng dậy, quyết định xuống lầu mua hai cục pin.

Khi xuống lầu, trong cầu thang rất náo nhiệt, vài gia đình đều dắt nhau xuống lầu chuẩn bị đi siêu thị mua đồ.

Hứa Nùng yên tĩnh đi theo phía sau của bọn họ, ngược lại cũng không vì tối mà cảm thấy sợ hãi.

Khi đi tới lầu hai, có một cặp vợ chồng già từ phía dưới bước lên trên, người phía dưới và người phía trên chạm phải nhau, bộ dáng giống như là quen biết nhau.

“Ôi chao, hai người cũng đi siêu thị mua nến?”

“Đúng vậy, dường như lần này mất điện phải mất cả buổi tối, nhà tôi mới ăn cơm được có một nửa, cảnh tối lửa tắt đèn là không chịu được.”

“ừm, chúng tôi cũng mới mua xong rồi quay về.” Bác gái nói tới đây, giống như nghĩ tới điều gì đó, “Ôi chao, đúng rồi, tôi nói với mọi người này, dưới lầu có một tên nhóc không biết làm gì, lúc nãy hỏi tôi cô gái nhà họ sống ở tầng mấy, tôi không nói với cậu ta! Hai người biết cũng đừng nói, ai biết cậu ta là làm gì, còn nói gọi điện thoại bên kia không có người nhận. . . Hừ, lớn lên bộ dáng giống chó, không biết không lo sợ!”

Vốn dĩ Hứa Nùng vẫn luôn an tĩnh đi ở phía đằng sau bọn họ xuống lầu, nghe thấy lời này, trong nháy mắt trong đầu liền nghĩ tới khuôn mặt Chu Khởi, theo bản năng nhìn điện thoại.

Trên màn hình quả nhiên nhắc nhở một cuộc gọi nhỡ.

Đầu mông lung, kiểm tra, lại phát hiện điện thoại không biết lúc nào lại bị để ở chế độ im lặng.

Mà thời gian cuộc gọi tới vừa vặn là hai phút trước, chính là lúc vừa mới rời

khỏi nhà.

Hứa Nùng cũng không quan tâm điều gì, mở đèn pin của điện thoại, vòng qua mấy người trước mắt, hướng về phía dưới lầu mà chạy .

Khi chạy tới cửa, liền chạm mặt một người đàn ông.

Bên ngoài không có đèn đường, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống , nửa khuôn mặt của người đàn ông đó ẩn trong màn đêm, nhìn thấy không quá rõ ràng, nhưng hơi thở trên người anh ta, Hứa Nùng hết sức quen thuộc.

Mấy người cùng xuống lầu lúc này cũng nhanh chóng đi tới trước cửa, Hứa Nùng sợ hai người chắn lối đi, liền lôi kéo Chu Khởi tiến về phía bên cạnh.

Dưới ánh trăng sáng, Hứa Nùng ngẩng đầu lên, yên tĩnh nhìn Chu Khởi rất lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh vẫn không rời đi?”

Chu Khởi đứng đối diện, nhẹ nhàng rũ mắt nhìn cô, khi mở miệng, giọng điệu lười biếng lại rất tùy ý.

“Hút mấy điếu thuốc, liền quên thời gian.”

Hút mấy điếu thuốc? Đều đã qua hơn hai giờ đồng hồ, là mấy điều thuốc?

“. . . Sau đó, quên đến tận bây giờ?”

“Cũng không có, lúc trước muốn rời đi.”

Mắt Chu Khởi lười biếng đối diện với cô, nhưng đôi mắt đen mà thâm thúy, “Trước khi rời đi, phát hiện khu bọn em cúp điện.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó lo lắng em sợ tối.”

Giọng điệu của anh ta cà lơ phất phơ, nhưng từng câu từng chữ đều như gõ vào lòng người như vậy. Mạnh mẽ ép buộc trái tim đang loạn nhịp, sau đó, không để ý tới anh ta, xoay người hướng về phía cửa siêu thị trong tiểu khu mà đi.

Chu Khởi cũng không vội, bên miệng ngậm ý cười, chậm rãi theo ở đằng sau.

Sau đó tới cửa tiểu khu, Hứa Nùng một mình bước vào trong siêu thị, Chu Khởi đợi ở bên ngoài, hút điếu thuốc không có đi vào.

Trước tiên chọn loại pin mình cần mua, khi quét mã vạch tính tiền, theo bản năng nhìn về phía bên ngoài.

Thân hình Chu Khởi thon dài, thẳng tắp đứng dưới ánh trăng, quanh người phảng phất như có một tầng ánh sáng trắng, mang tới cảm giác lạnh lùng cùng suy sụp không tên.

Hứa Nùng ở quầy thu ngân do dự rất lâu, sau cùng chấp nhận số phận xoay người, lại chọn một vài thứ khác.

Sau khi ra ngoài, cũng không thèm để ý tới Chu Khởi, mang theo một túi đồ quay về.

Người đàn ông đã vẫn như cũ ung dung bước theo ở phía sau, hai người một trước một sau, bóng dáng một cao, một thấp chênh lệch chồng lên nhau trên mặt đất. Xung quanh tiểu khu có vài người dân tới tới lui lui, mọi người vừa cười vừa nói, bầu không khí náo nhiệt cùng hơi thở mùi khói thuốc.

Sau đó khi hai người tới trước cửa tòa nhà, Hứa Nùng dừng bước lại, chủ động xoay người.

Trực tiếp đem túi trong tay giao cho Chu Khởi, sau đó cũng không có nhìn anh ta, dùng tốc độ nhanh chóng nói: “Sau khi tiến vào nhà của em quần áo đều phải thay , khi rửa mặt thì dùng đồ em mới mua, không được dùng nhầm của em! Cốc em cũng vừa mới mua mới cho anh, lúc nữa từ mình cọ qua thì dùng, còn có. . .”

Hứa Nùng dừng một lúc, giương mắt nhìn anh ta, “Ở nhà em, có một điều kiện rất quan trọng, không cho phép hút thuốc ở trong phòng.”

Nói xong những lời này, Hứa Nùng cũng không cho anh ta thời gian đáp ứng hoặc từ chối, trực tiếp xoay người rời tới phía cầu thang bên kia mà đi.

Chu Khởi đứng tại chỗ, nhìn chiếc túi trong tay, phút chốc, đầu lưỡi chống đỡ khóe môi, nở nụ cười.

. . .

Sau khi lên lầu, Chu Khởi lại dựa theo yêu cầu của Hứa Nùng , trước khi vào cửa đổi túi , vì chính mình chuẩn bị thay dép.

Lúc đó Hứa Nùng đang ngồi trên tấm thảm trước sô pha đang thay pin cho đèn pin, nghe thấy Chu Khởi đi vào cũng không để ý tới anh ta, vẫn vùi đầu yên lặng làm chuyện của chính mình.

Sau khi Chu Khởi thay xong dép, lại tiện tay khóa cửa lại, sau đó cầm lấy đồ bước tới, đem túi đặt ở trên bàn trà trước mặt Hứa Nùng.

Anh ta ở ngay trước mặt cô, đem từng thứ đồ mua cho chính mình lấy ra.

Có bàn chải đánh răng, áo ngủ, cốc nước, còn có 2 cái áo T-shirt cùng quần dài để thay khi tắm.

Lật đến cái cuối cùng, hắn lại sờ tới thứ đồ được đặt ngay ngắn ở trong chiếc túi bóng màu đen, hắn vừa mở túi, vừa hỏi: “Đây là gì vậy?”

Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu, dựa theo ánh trắng mờ ảo bên ngoài cửa sổ khi nhìn thấy thứ đồ trong tay anh ta, tim nhảy dựng lên.

Dường như ngay lập tức đứng dậy, tháo chạy tới trước mặt anh ta.

“Đưa em!”

Động tác quá mạnh, khi bổ nhào tới, Chu Khởi một chút phòng bị cũng không có, lại vừa vặn đứng ở rìa bên ngoài của tấm thảm, lùi về sau một bước thì dép bị kẹt ở giữa khe hở của tấm thảm với mặt đất, mất thăng bằng, thân hình cao lớn ngay lập tức nghiêng về phía sau.

Mà Hứa Nùng bổ nhào về phía anh ta cũng không có may mắn thoát khỏi, người Chu Khởi ngã nhào trên ghế sô pha, mà cô cũng ngã vào trong lồng ngực của anh ta.

Giờ khắc đó, Hứa Nùng rõ ràng cảm giác được, khi người mình chạm phải Chu Khởi, anh ta ở phía dưới kêu rên một trận.

Tiếng rên này làm cho Hứa Nùng lúng túng, cho rằng là mình quá nặng đè trúng anh ta, bắp đùi giống như chạm phải cái gì đó, liền luống cuống tay chân nhanh chóng đem tay chống ở trước người anh ta, muốn đứng dậy.

Bên hông đột nhiên có thêm một bàn tay, bàn tay dùng sức ép xuống, Hứa Nùng không hề có sức lực chống cự, một lần nữa ngã vào trong ngực của anh ta.

Bóng tối phóng đại mọi giác quan, bên tai Hứa Nùng là hơi thở trầm thấp nặng nề, cấp thiết cùng nhịp tim đập mạnh mẽ mà có lực của người đàn ông.

Chỉ nghe thấy anh ta ở bên tai cô mở miệng , hơi thở mang theo luồng khí mập mờ cọ ở bên tai, âm thanh khàn đặc lại trầm thấp, giống như đang cực lực nhẫn nại gì đó, khiến người ta không khỏi run rẩy.

“Em là muốn ma sát chết anh phải không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện