Ngày hôm sau, Hứa Nùng dậy rất sớm từ nhà chạy tới trường học.
Sau khi lén lút rời đi, mới yên lặng thở một hơi nhẹ nhõm.
Quá xấu hổ, chuyện tối ngày hôm qua xảy ra quả thực quá xấu hổ!
Bởi vì trong nhà không còn đồ dự trữ, cho nên khi đi siêu thị, nhìn thấy băng vệ sinh liền tiện tay mua một gói. Sau đó quyết định đi về hướng đồ dùng hằng ngày chọn đồ cho Chu Khởi, sợ xấu hổ, còn cố ý hướng về chủ cửa hàng muốn một chiếc túi ni lông màu đen, đặc biệt bọc giấy vệ sinh lại.
Nghĩ khi về tới nhà liền nhanh chóng đem đồ lấy ra, nhưng cũng không ngờ tới, chính mình ở trên đường về nhà, toàn bộ tâm tư đều đặt ở chuyện nhà của Chu Khởi.
Nghĩ nên nhắc tới yêu cầu gì đó, cũng nghĩ làm sao bình tĩnh, tự nhiên nói chuyện.
Cho nên tự nhiên, túi đồ đó tạm thời bị quên mất.
Sau khi Chu Khởi vô ý lấy ra, sau khi phát hiện ngay lập tức liền nhớ tới lời lần trước anh ta nói “in dâu tây”, chỉ sợ anh ta đem túi mở ra, nhìn thấy đồ bên trong lại nói ra lời gì đó kinh thiên động địa, thế là phản ứng có chút kích động.
Có điều đem anh ta ngã cũng là điều Hứa Nùng cũng không ngờ tới, còn có sau khi ngã . . .
Hứa Nùng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hai gò má không nhịn được nóng lên, cái cảm giác lúng túng đó, dường như vẫn mơ hồ quấn quanh người.
Chu Khởi cùng lời nói xong còn chưa tới hai phút, liền đứng dậy, tiếp theo thấp giọng hỏi nhà tắm ở đâu, sau khi chỉ vị trí cho anh ta, anh ta lập tức trầm mặc bước vào trong .
Hơn nữa không giống như ngày thường bày ra bộ dáng lười biếng, Hứa Nùng nhìn bóng lưng của anh ta, luôn cảm thấy mang theo . . . Thảm hại?
Bất quá khi đó cũng không có thời gian suy nghĩ sâu xa, sau khi nhìn thấy anh ta đi vào, cũng ngay lập tức trốn về phòng của chính mình. Tiếp theo lấy điện thoại di động ra, vào baidu tìm kiếm.
Kết quả lần tra này không khả quan, khi nhìn thấy câu chữ trên màn hình, xấu hổ thiếu chút nữa bốc cháy.
Hóa ra chạm vào. . . Là chỗ đó của anh ta. . .
Sau đó Hứa Nùng cũng không ra khỏi phòng nữa.
Sau khi Chu Khởi tắm xong, đi tới gõ cửa một lần. Nhưng Hứa Nùng lấy lý do buồn ngủ, kêu hắn tự mình dọn dẹp phòng khách mà ngủ.
Anh ta hiếm khi không giống như ngày thường trêu chọc cô, rất nghe lời lại không có tìm tới.
Đêm đó Hứa Nùng ngủ không ngon giấc, dường như vẫn luôn nằm mơ, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ phản ứng đầu tiên là không muốn gặp Chu Khởi!
Ngay sau đó thừa dịp bên ngoài trời vừa sáng, liền lặng lẽ từ trong nhà trốn ra ngoài.
Khi bước tới trường học, căng tin trường học mới mở cửa.
Tùy tiện quẹt thẻ mua một phần bữa sáng, sau khi ăn xong nhìn thời gian, vẫn chưa tới bảy giờ, thư viện trường là tám giờ mới mở cửa. . .
Thế là Hứa Nùng cam chịu số phận lấy tài liệu chuyên ngành đạo diễn lúc trước mượn ra, đeo tai nghe, ở trong căng tin xem.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, người trong căng tin dần đông hơn, vị trí đối diện Hứa Nùng cũng bị người chiếm lấy.
Đầu cũng không ngẩng, tiếp tục làm chuyện của chính mình.
Không nghĩ, người đối diện đột nhiên xua xua tay. Theo bản năng nhìn sang, phát hiện người ngồi đối diện bên đó là Lý Hướng Nam.
Lý Hướng Nam cười nói với cô: “Không phải buổi trưa mới có tiết học hả, sao tới sớm như vậy?”
Hứa Nùng gỡ bỏ một bên tai nghe, đơn giản trả lời: “Có việc, liền trước tiên tới trường đọc sách.”
Lý Hướng Nam gật đầu, khuôn mặt cô càng nhìn càng thấy trắng, do dự nửa ngày, nói: “Tớ nghe Lưu Ngải nói, lớp chúng ta thi đấu bóng rổ viện trợ, mời bạn của cậu? Là nam diễn viên khách mời đó phải không?”
“Đúng.”
Lý Hướng Nam sau khi nghe thấy đáp án này, động tác đình trệ, tiếp theo giống như vô ý đem nửa bát cháo đặt trên bàn, lại giơ tay lột một quả trứng trần nước chè.
Trứng bị bóc sạch sẽ từng chút, từng chút, hắn im lặng một lúc lâu, lại lần nữa hỏi: “Hai người rất quen thuộc phải không?”
Nghe thấy vấn đề này, Hứa Nùng nhíu mày, khi không biết nên trả lời Lý Hướng Nam như thế nào , Lý Hướng Nam lại mở miệng bổ sung: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý tứ gì khác, chính là. . .”
Hắn dừng một lúc, tiếp theo lại do dự một lúc, mới lên tiếng: “Tớ biết bàn tán sau lưng người khác không tốt lắm, nhưng có chuyện tớ cảm thấy vẫn là buộc phải nói cho cậu biết. Trước ngày câu xin nghỉ , tớ nhìn thấy người đàn ông đấy ở đại sảnh khách sạn thành phố điện ảnh, cùng một cô gái cử chỉ rất thân mật.”
Hứa Nùng sửng sốt , Lý Hướng Nam ngày hôm đó thật sự nhận ra Chu Khởi?
Lý Hướng Nam thấy cô không phản ứng lại, lại nói: “Tớ không biết rốt cuộc anh ta nghĩ như thế nào, nhưng tớ cảm thấy anh ta vừa làm ra vẻ theo đuổi cậu, lại vừa. . .”
Hứa Nùng nghe không vào nữa, theo bản năng mở miệng phản bác lại: “Cậu hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là người như vậy, hơn nữa buổi tối ngày hôm đấy người ở cùng một chỗ với anh ta, là tớ.”
Lời này giống như là buột miệng mà nói ra, nói xong cũng cảm thấy mình quá kích động.
Nhưng cũng biết, coi như lại một lần nữa, vẫn là nhịn không được muốn bảo vệ Chu Khởi.
Cảm giác này mãnh liệt lại không hiểu vì sao.
Rõ ràng mà ý kiến, sau khi Lý Hướng Nam nghe thấy lời này, sửng sốt một chút.
Sau đó lúng túng cúi đầu, vừa nói câu “Xin lỗi””, vừa vội vàng ăn mấy ngụm cháo.
Đại khái chỉ quá nửa phút, hắn liền cầm bát đứng dậy và từ biệt Hứa Nùng rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Hứa Nùng nhẹ nhàng thở dài một hơi, giống như từ lúc Chu Khởi bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của mình, cuộc sống trôi qua càng ngày càng không yên ổn.
. . .
Sau đó buổi trưa Chu Khởi gọi rất nhiều lần cho Hứa Nùng , buổi trưa khoảng hơn chục cuộc gọi. Nhưng Hứa Nùng đem điện thoại đặt ở chế độ yên lặng, vẫn không nhận điện thoại cũng không thèm để ý.
Buổi trưa khi tan học, Lưu Ngải và Trì Sa Sa kéo nhau tới tìm Hứa Nùng .
“Đồng chí Tiểu Hứa, tớ đã giúp bạn của cậu và anh em của anh ta đăng ký rồi, nếu không hiện tại cậu liên lạc với anh ấy? Để anh ấy buổi chiều tới luyện tập? Thời gian thi đấu là ba ngày sau, dù sao cũng cần phải sớm kết hợp trước với mấy nam sinh trong lớp của chúng ta.”
Hứa Nùng nghe thấy lời này, ngồi ở vị trí đắn đo một hồi, sau đó lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin cuộc gọi , sao chép số điện thoại của Chu Khởi gửi cho Lưu Ngải.
“Tớ đem số điện thoại của anh ta gửi cho cậu, cậu tự mình liên lạc với anh ấy.”
Lưu Ngải từ trước đến nay luôn là người tỉ mỉ, lúc này nhìn thấy tình trạng Hứa Nùng không đúng lắm, vẻ mặt thần bí hỏi : “Đồng chí Tiểu Hứa, vẻ mặt này của cậu. . . Có chuyện!”
Vốn dĩ trong lòng Hứa Nùng vẫn luôn bận tâm chuyện tối qua, có chút chột dạ, giờ khắc này lại bị Lưu Ngải ồn ào như vậy, ngược lại nhiệt độ gò má càng ngày càng cao.
Ánh mắt né tránh thu dọn đồ của chính mình, cũng không dám nhìn Lưu Ngải, “Không phải chuyện gì, chỉ là cảm thấy chuyện thi đấu, cậu tự mình khơi thông với anh ta thì tốt hơn.”
Nói xong, liền đeo ba lô lên , dự định từ một bên khác rút lui.
Nào ngờ, Trì Sa Sa đột nhiên ở bên kia chặn lại.
Hôm nay Trì Sa Sa trang điểm đáng yêu như hoa, mắt vừa to lại vừa long lanh, chớp hai lần, bộ dáng có chuyện muốn với Hứa Nùng.
“Tiểu Nùng Nùng. . .”
Hứa Nùng có loại dự cảm chẳng lành, nhưng còn chưa kịp nói gì, liền nghe Lưu Ngải ở bên cạnh nói: “Ôi chao, đồng chí Tiểu Hứa, vị ở cửa là bạn của cậu phải không?”
Tiết này lớp của bọn họ là học ở một phòng học lớn, cửa trước với cửa sau cách nhau rất xa, Hứa Nùng lại ngồi ở hàng cuối vị trí không dễ nhìn.
Khi nhìn thấy bóng dáng Chu Khởi, Hứa Nùng ngay lập tức cong người, đem mình giấu ở phía sau bàn học.
Đẩy Trì Sa Sa, đầu cũng không ngẩng, nhỏ giọng nói: “Cậu trước tiên tránh ra, có chuyện gì nói sau.”
Trì Sa Sa hiếm khi rất phối hợp, vậy mà thật sự đứng dậy nhường vị trí, chỉ có điều. . .
Trong nháy mắt, trước mắt Hứa Nùng xuất hiện một đôi chân thon dài , cong người sững sờ ở tại chỗ rất lâu.
Sau cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên trên, trực tiếp đối diện với đôi mắt như cười như không của Chu Khởi.
“Trốn anh sao?”
Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa cảm nhận được không khí tế nhị của hai người, liếc mắt nhìn nhau, sau đó giảo quyệt ngồi ở bên cạnh vị trí không gần không xa, bày ra dáng vẻ chuẩn bị ăn dưa.
Hứa Nùng chậm rì rì ngồi thẳng người, nghĩ một lúc, chỉ vị trí bên cạnh Lưu Ngải, “Việc đó. . . Ủy viên thể dục lớp em muốn cùng anh nói về chuyện huấn luyện thi đấu, vừa nãy. . .”
“Ôi chao, tớ cũng không phải rất gấp, không sao không sao, hai người trước tiên cứ nói chuyện, nói xong lại cho tớ chút thời gian là được.”
Hứa Nùng: “. . .”
Chu Khởi nhếch môi nở nụ cười, người nhẹ nhàng nghiêng về đằng sau, dựa vào bàn học bên cạnh.
“Sáng
hôm nay sao lại rời đi sớm như vậy? Buổi sáng gọi điện cho em vì sao vẫn không nhận?”
Hứa Nùng ngồi tại chỗ, đầu cúi thấp lườm anh ta, vì sao rời đi sớm như vậy, lại còn vì sao không nhận điện anh ta không biết sao?
Chu Khởi rũ mắt nhìn cô, thấy cô vẫn không nói chuyện, lại nói tiếp: “Ngày hôm qua. . .”
Hứa Nùng vừa nghe thấy hai từ này liền không nhịn được, lập tức đứng dậy, nhón chân đem tay chặn miệng của anh ta lại.
Động tác rất gấp, lúc nhào qua đứng không vững, suýt chút nữa trẹo chân, cũng may Chu Khởi phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đỡ lấy eo của cô.
Nhiệt độ lòng bàn tay cách một lớp áo truyền tới làn da trên eo, không tự nhiên hướng về phía bên cạnh trốn tránh, sau đó hung dữ, thấp giọng nói với Chu Khởi: “Không cho phép nhắc lại chuyện ngày hôm qua! Nghe thấy không!”
Nói xong, giống như sợ anh ta không thèm để ý, lại bổ sung một câu: “Nếu như anh lại nói, tối hôm nay em không cho anh vào nhà của em!”
Chu Khởi bị bộ dáng của con mèo nhỏ hung dữ chọc cười, rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ đang che bên miệng của mình, một lúc sau, nhấc tay đem cổ tay của cô kéo xuống.
“Ừ, anh sợ, anh không nói.”
“. . .” Hứa Nùng bị dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, liền biết anh ta đang nói dối.
Nhưng cũng mặc kệ như vậy, anh ta nghe lời là được.
Xách ba lô, cũng mặc kệ tất cả, Hứa Nùng quay đầu vội vàng nói với Lưu Ngải: “Việc đó, anh ta người cũng tới rồi, hai người trực tiếp nói chuyện thi đấu đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Chu Khởi làm sao có thể thả người như vậy, trực tiếp kéo lại: “Không đi cùng anh?”
Bây giờ nhìn thấy anh ta đều là xấu hổ chết đi được, theo cái gì mà theo.
Hứa Nùng vừa muốn từ chối, Trì Sa Sa ngược lại chạy tới trước.
“Anh chàng đẹp trai, yên tâm, anh trước tiên cùng ủy viên thể thao đi huấn luyện, em đây giúp anh trông chừng đồng chí Tiểu Hứa. Buổi chiều tuyệt đối sẽ mang tới sân bóng rổ tìm hai người! Mà nói không chừng còn có thể cho anh một niềm vui bất ngờ!”
Nói xong, Trì Sa Sa cũng không cho Hứa Nùng cơ hội phản bác, liền lôi kéo người hướng về phía bên ngoài mà đi.
Hứa Nùng lúc đầu còn tưởng rằng Trì Sa Sa vì muốn giúp mình thoát thân, sau khi xuống lầu còn nói hai tiếng cám ơn.
Nào ngờ, Trì Sa Sa cười hì hì xua tay, “Không cần cám ơn, ngược lại tớ cũng có chuyện tìm cậu giúp đỡ.”
Hứa Nùng ngay lập tức nghĩ tới bộ dáng thần bí lúc nãy còn chưa nói xong, loại dự cảm không lành trong lòng lại lẫn nữa chầm chậm mở ra.
Thấy vẻ mặt cô như vậy , Trì Sa Sa trong nháy mắt liền trở mặt.
“Đồng chí Tiểu Hứa, nếu như vừa nãy cậu đang nghĩ tới sau khi giúp đỡ, không muốn quay đầu cảm ơn, tổ chức thật sự là phải bày tỏ đối với cậu thất vọng rồi nha.”
Hứa Nùng bất đắc dĩ, nhìn cô rất lâu, cam chịu số phận hỏi: “Chuyện gì?”
——————————
Chu Khởi tìm tới chính là cấp dưới xăm cánh tay ở quán bar.
Xăm cánh tay sau khi tới đại học B vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt còn nghe lão đại kêu mình thu liễm, lại ăn mặc đường hoàng chút.
Hắn cố ý chọn áo sơ mi dài tay, đem hình xăm trên cánh tay trái của mình toàn bộ che đi, tóc cũng không như bình thường giốn như ở quán bar, làm lưu manh, vô lại. Hắn đặc biệt tới tiệm cắt tóc làm kiểu đầu học sinh, còn đem mái tóc vàng nhuộm thành màu đen.
Xăm cánh tay vốn không còn nhỏ, vào lúc này dựa vào bộ dáng học sinh mà ăn mặc, ngược lại nhìn qua thật sự trẻ hơn rất nhiều.
Cho nên sau khi Lưu Ngải nhìn thấy anh ta, còn cho rằng anh ta cũng học trường nghề bên cạnh, câu đầu tiên mở miệng hỏi chính là: “Anh cũng là học chuyên ngành esport?”
Xăm cánh tay có chút mơ hồ, chậm chạp phản ứng lại, “A?”
Chu Khởi hờ hững liếc nhìn hắn, thuận miệng thay hắn ta đáp: “Không phải, cậu ấy học hàn điện.”
Xăm cánh tay: “. . .”
Lưu Ngải xấu hổ một lúc, cũng lại không hỏi nhiều nữa, tiếp theo cầm đồng phục chơi bóng đưa cho bọn họ.
“Đây là đồng phục của hai người, kích cỡ có lẽ rất vừa vặn, một lúc nữa huấn luyện có thể mặc vào.” Sau đó chỉ chỉ hòm đồ uống ở trong góc, “Em còn mua nước cho mọi người, khát có thể trực tiếp uống.”
Chu Khởi gật đầu.
Mà đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền tới từng trận ồn ào cùng tiếng huýt sáo, tầm mắt hướng về phía bên cạnh nhìn sang, phát hiện là một loạt các cô gái mặc áo cổ động đội bóng rổ hướng bên này mà đi tới.
Từng người từng người họ đều ăn mặc rất nóng bỏng, mặc áo sát nách, quần cực ngắn cùng tất dài qua đầu gối.
Các cô gái khoa biểu diễn từng người từng người thân hình đều rất đẹp, da cũng trắng, vào lúc này bộ dáng yêu kiều đứng ở đó, cũng khó trách đám nam sinh trên sân vận động điên cuồng gào khét.
Lưu Ngải nở nụ cười, vừa nhìn bên đó, vừa nói: “Hành động lần này của Trì Sa Sa đúng là rất nhanh, ngày hôm qua còn ôm oán hận nói với em còn thiếu một người, ngày hôm nay. . .”
Lời còn chưa nói xong, liền thấy Chu Khởi đột nhiên từ bên cạnh, tốc độ nhanh chóng bước về phía bên đó.
Hắn vừa đi, vừa gỡ đồng phục trong tay.
Mấy giây sau, trực tiếp hướng về phía giữa của đội cổ động đó, đứng ở trước người Hứa Nùng.
Hứa Nùng từ sau khi đổi quần áo xong, thì có chút mâu thuẫn, nhưng Trì Sa Sa không tốn chút thời gian nào, trực tiếp nhanh chóng coi cô giống như vịt mà kéo tới sân vận động.
Lúc tiến vào, vẫn luôn cúi đầu, cho nên cũng không có chú ý tới tình hình trước mặt.
Đến tận khi Chu Khởi đứng trước mặt mình, mới phản ứng lại.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn thấy mặt người đàn ông đó, liền cảm giác được có một chiếc áo đồng phục từ trên đầu mình rơi xuống, phút chốc, phần eo lộ ra bên ngoài, cùng với non nửa đùi, toàn bộ đều bị che kín.
Trì Sa Sa bên cạnh thấy Chu Khởi giúp Hứa Nùng mặc áo đồng phục, theo bản năng “Ôi chao” một tiếng, “Việc đó. . .”
Kết quả lời còn chưa nói xong, liền thấy Chu Khởi mắt lạnh quét tới, bên trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo ý lạnh lẽo , dọa Trì Sa Sa đem lời muốn nói toàn bộ đều bị kẹt ở trong cổ họng.
Hứa Nùng mờ mịt, sau khi cảm thấy trên người nhiều hơn một chiếc áo, mới ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc này ánh mắt trời chiếu thẳng hướng đỉnh đầu Chu Khởi, vẻ mặt anh không giống như bình thường là bộ dáng bất cần đời cùng ung dung, khắp người có thêm một chút lạnh lùng, trầm mặc.
Chỉ thấp anh ta rũ mắt nhìn Hứa Nùng, trầm giọng nói với cô.
“Bạn học nhỏ, em không ngoan.”