“Dựa vào điều gì” Hứa Nùng đột nhiên mở miệng, ánh sáng trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn, “dựa vào gì con cực khổ lâu như vậy, mẹ nói xoá bỏ liền xoá bỏ”
Bà Tạ nghe thấy lời này, tức giận vừa hạ xuống lại trào lên.
“Dựa vào điều gì, dựa vào tôi là mẹ của cô, dựa vào cô là con gái của tôi”
“Con là con gái mẹ thì chuyện gì cũng cần phải nghe lời mẹ hay sao! Là con gái thì nhất định phải giống như con rối nghe theo sắp xếp của mẹ hay sao! “
Hứa Nùng hướng về phía bà Tạ hét lên, cả người cô run rẩy, giống như dùng hết sức lực mà hét lên.
“Mẹ vẫn luôn nhấn mạnh làm tất cả là vì con, muốn cho con cuộc sống đãi ngộ, nhưng thật sự là như vậy sao! Con từ trước đến nay chưa từng yêu cầu nhiều tiền như vậy, hay là làm tiểu thư nhà giàu gì đó, rõ ràng vẫn luôn là mẹ mong muốn sống những ngày tháng như vậy, sau đó lại ích kỷ đem tình yêu dành cho con, biến thành tảng đá đè lên người con. “
“Mẹ, con là người, con có suy nghĩ, mẹ đừng đem con trở thành một con ngốc có được hay không! “
Những lời này lúc trước Hứa Nùng chưa từng nói ra, cho nên bà Tạ là lần đầu tiên nghe thấy.
Một lúc sau, khi bà ta phản ứng lại, cắn chặt răng, tàn nhẫn nhấc tay.
“Bốp” một tiếng, một cái tát ráng xuống mặt Hứa Nùng.
Lực đạo bà Tạ xuống tay rất lớn, nửa bên mặt Hứa Nùng đều tê rần, mấy giây sau,vệt đỏ dần dần xuất hiện,trở nên rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn của Hứa Nùng, cảm giác nóng rát, đau đớn cũng dần dần xuất hiện.
Nhưng không biết vì sao, sau khi cái tát này giáng xuống, ngoài ý muốn Hứa Nùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Giống như một chiếc xiềng xích cũ, đột nhiên bị người chặt đứt mở ra.
Cô từ giữa vách núi rơi xuống dưới, phía dưới là nước biển sâu vô tận, lạnh thấu xương, cô có thể ngay lập tức sẽ mất mạng, nhưng….
Không hiểu sao lại có cảm giác được tự do.
Bên trong căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, bà Tạ hiển nhiên không ngờ tới mình kích động sẽ tát Hứa Nùng, lúc này tay nhẹ nhàng nâng lên, lại chậm chạp không có động.
Sau đó Hứa Nùng là người phản ứng trước.
Cô lại lần nữa đem toàn bộ tư liệu ở dưới đất nhặt lên, đem từng tờ, từng tờ cẩn thận đặt vào trong ba lô, tiếp theo cũng không nhìn bà Tạ, nhẹ nhàng nói.
“Con đường đạo diễn này, con nhất định sẽ đi tiếp, mẹ đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, con nhất định sẽ làm. “
Nói xong, Hứa Nùng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn bà Tạ.
“Mẹ, con biết cuộc sống hiện tại của mẹ duy trì không dễ dàng gì, mẹ có lẽ cũng không muốn đứa con gái là con sẽ phá hoại phần bình lặng này phải không? Chuyện khác con đều có thể nhẫn nhịn, nhưng tương lai của con, con muốn tự mình lựa chọn. “
“Cho nên, mẹ đừng ép con phải phản kháng, một khi con muốn thoát khỏi nó, mẹ và Bùi gia đều sẽ không còn mặt mũi”
Bà Tạ quen thói uy hiếp Hứa Nùng, cô cũng dùng chiêu tương tự phản kháng lại bà Tạ.
Cô biết người mẹ này của mình lo lắng điều gì nhất, cho nên cô nắm chắc 90%, lời của mình sẽ làm bà Tạ khiếp sợ.
Quả nhiên, nghe xong lời của cô, vẻ mặt bà Tạ lại trở nên dữ tợn.
“Cô uy hiếp tôi, uy hiếp mẹ cô”
Hứa Nùng không thèm để ý tới bà ta, xoay người bước xuống lầu.
Khi cô ra ngoài, cô mất hồn mất vía, giày cũng không thay, trực tiếp đi dép lơ rời khỏi biệt thự Bùi gia.
Trời đã tối, màn đêm buông xuống, đèn hai bên đường toả ra ánh sáng màu vàng mờ ảo.
Hứa Nùng
Kỳ thực cô không hề biết quan hệ giữa cô và mẹ cuối cùng sẽ trở thành như vậy.
Khi cô còn nhỏ cũng từng trải qua thời thơ ấu rất vui vẻ, mẹ cũng là toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, nhưng từ khi bố xảy ra chuyện, sau khi mẹ gả cho Bùi gia, tất cả đều biến thành như vậy.
Mà là biến hoá rất nhanh, ngay cả cơ hội để cô chuẩn bị cũng không có.
Hứa Nùng cảm thấy trong tim giống như có tảng đá lớn đè lên, cô vừa khóc vừa hít thở sâu, theo bản năng ngẩng đầu lên, cách tầng nước mắt mịt mù, cô nhìn thấy bên đường cái đối diện có một người đang đứng ở đó.
Người đó lúc này đang đối mặt với mình, dáng người thon dài, thẳng tắp, ánh sáng đèn đường toả sáng trên đầu anh ta, cái bóng chiếu trên mặt đất, kéo càng dài ra.
Dường như anh ta rất bất ngờ với bộ dạng lúc này của Hứa Nùng, nhướn mày nhìn cô.
Cũng không biết có phải vì đợi quá lâu, có chút buồn bực, trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc lá.
Xa xa hai người đối diện nhau, một lúc sau, Chu Khởi là người phản ứng trước.
Chỉ nhìn thấy anh ta dùng ngón tay kẹp điếu thuốc bên miệng, sau đó chầm chậm dang đôi tay ra, dùng tư thế có thể làm cho cô an tâm, ung dung mở miệng.
“Tới đây, anh trai dẫn em về nhà”