Cháy hết lãng mạn

Chương 8


trước sau

Trừng mắt nhìn sang, tầm mắt chạm phải đôi đồng tử đen của người đó.
Hắn hơi dùng lực kéo, kéo cổ tay đem thân thể cô tiến về trước ngực mình, hai thân thể trong nháy mắt dán vào nhau.
Nói toạc ra gương mặt quá mức tinh xảo giờ khác này chỉ cách Hứa Nùng có mấy cm, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở từ chóp mũi hắn truyền tới, mang theo mùi thuốc lá phả ra trên gò má cô, vừa tê lại vừa ngứa.
Tiếp đó, hắn hờ hững phun ra mấy chữ.
“Sờ ra lửa, là muốn chịu trách nhiệm.”
“. . .”
Hứa Nùng nghe Chu Khởi nói, trong nháy mắt gò má nóng lên, mang tai cũng bắt đầu nổi lên màu hồng nhàn nhạt.
Cô không biết nên nói gì, cũng không muốn nói gì, giãy dụa muốn rút cổ tay của mình ra, rời khỏi sự kìm hãm của hắn.
Nhưng căn bản hắn không muốn cho cô cơ hội, chỉ hờ hững mở miệng : “Gấp cái gì? Trước tiên đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.”
Tiếng nói của hắn không lớn, mang lại cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng hơi thở hắn mang theo tính xâm lược làm cho người khác không có cách nào lơ là .
Chuyện vừa rồi quá khẩn cấp, Hứa Nùng không nghĩ tới những cái khác, chỉ cảm thấy không thể để hắn bị đám người đó bắt được, cho nên cái gì cũng không để ý.
Hiện tại cảm giác ngột thở, bức bách biến mất, lý trí dần quay lại, lúc này cùng hắn dựa gần như vậy, thấp thỏm cùng căng thẳng cũng dần xuất hiện.
Mưa phùn tí tách tung bay , xen lần ở trong gió, tiếng gió tiếng mưa trộn lẫn với nhau, làm cho bầu không khí trầm mặc xung quanh trở nên mênh mông vô tận.
Hứa Nùng cảm nhận rõ ràng trái tim mình thật vật vả mới đập chậm lại một chút, giờ lại lần nữa tăng vọt.
Thấy người trong ngực không nói lời nào, Chu Khởi rũ mắt, vẻ mặt lười nhác, “Hử?”
Hứa Nùng hít sâu một hơi, lặng lẽ ở trong lòng cổ vũ lòng can đảm của mình, mới giương mắt nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng, “Anh . . . Họ Chu phải không?”
Khi đối diện với hắn, căng thẳng trong lòng càng trở nên rõ ràng, ánh sáng trong mắt nhẹ nhàng lảng tránh, lông mi hơi run.
Ở chỗ trường quay có lẽ không nghe lầm, những người đòi nợ đó cần tìm người họ Chu nào đó, chữ đằng sau không nghe rõ, nhưng họ Chu có lẽ là không có nghe lầm.
Lần này Chu Khởi thật sự có chút bất ngờ, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên.
Hứa Nùng nhìn phản ứng này của hắn, liền biết mình đoán đúng.
Do dự nghĩ, cuối cùng vẫn là đem mọi lời nói đều nói ra.
Chỉ có điều lúc nói chuyện, lại cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn hắn.
“Những người lúc nãy đi qua đây, là bọn đòi nợ. Bọn chúng nói có một người họ Chu nợ bọn chúng rất nhiều tiền, sau đó chạy tới thành phố điện ảnh bên này làm bảo vệ tránh đầu sóng
ngọn gió. . .”
Lần này rốt cuộc Chu Khởi hiểu xảy ra chuyện gì, trong cổ họng phát ra tiếng cười, cũng không phản bác, “Vậy làm sao cô biết đó là tôi?”
Hứa Nùng lặng lẽ đánh giá hắn, cô không biết có nên đem lời mình nghe thấy nói ra không.
Cách vài giây, Chu Khởi, không nhận được câu trả lời, “Hừ?”
Hứa Nùng do dự lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng không nghe thấy sẽ không dễ dàng bỏ qua của hắn, hít sâu một hơi, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Bọn họ nói là người bảo vệ đó là tên ăn bám, đẹp trai nhất trong thành phố điện ảnh. . .”
Kỳ thực trọng điểm xoắn xuýt là mấy chữ “ăn bám” ở đằng sau, sợ nói ra lời này đối phương nghe xong sẽ không vui, nào ngờ. . .
“Cô cảm thấy tôi đẹp trai?” Chu Khởi nở nụ cười, vẻ mặt vô lại.
Một chút tâm tư nhỏ bé trong lòng bị chọc thủng, Hứa Nùng lúng túng cam chịu. Vội vã muốn rời đi, nhưng người đàn ông này chính là không buông tay.
Nhìn cô không nói gì, Chu Khởi cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà hỏi: “Vậy vì sao lúc nãy cô gấp gáp như vậy?”
Hứa Nùng có chút luống cuống, thực ra nói thật , không biết vì sao lại cuống quít như vậy. Có thể là vì ống mù tạt đó, cũng có thể là vì nguyên nhân khác. . .
Nhưng bây giờ những thứ đó đều không phải là trọng điểm? Vì sao người này không biết lo lắng? Bọn đòi nợ đuổi tới đây tìm hắn, ngày hôm nay suýt chút nữa gặp được hắn, sao phản ứng của hắn vẫn ung dung như vậy?
Chu Khởi thấy dáng vẻ này của cô, cà lơ phất phơ cười.
“Sợ tôi bị đám người đó bắt được? Sợ tôi bị đánh chết?”
Dừng một lúc, hắn lần nữa mở miệng, giọng nói cực kỳ lười biếng, “Bạn học nhỏ, yêu anh như vậy.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện