Khi Chu Khởi trở lại ký túc xá người phụ trách sắp xếp cho mình, việc đầu tiên là cởi chiếc áo bị ướt ra.
Ngực không khoa trương nhưng cường tráng lõa lồ, lộ ra bên ngoài, cơ bụng rắn chắc mờ mờ ảo ảo phác họa ra đường cong, không giống như loại tận lực luyện tập mà có được, thế nhưng càng mang lại cảm giác gợi cảm.
Hắn thuận tay cầm khăn chuẩn bị lau tóc, lúc đó đầu nhẹ nhàng rũ xuống, trong lúc vô tình liếc thấy dấu chân in trên giày.
Nhớ tới Hứa Nùng lúc trước mặt đỏ tai hồng, bị hắn trêu chọc, hung dữ dẫm lên chân hắn, sau đó xoay người chạy đi, không khỏi nở nụ cười.
Ha, tức giận cũng mềm mại như vậy.
Cầm lấy điều thuốc ngậm ở miệng, còn chưa kịp châm lửa, điện thoại đúng lúc này đột nhiên vang lên.
Giọng nói Trần Tiến có chút nôn nóng, nghe thấy ở đầu bên kia nói, “Chết tiệt, Chu Khởi! Cậu nhanh chóng trở về quản đàn em trong quán bar của cậu đi, gặp được tôi liền lôi kéo không cho tôi đi, nói bắt buộc phải đem cậu tìm về mới được!”
Chu Khởi ấn bật lửa, ngọn lửa bùng lên, hắn nghiêng đầu, châm thuốc.
Ngậm thuốc, hắn hàm hồ nói: “xăm cánh tay?”
“Ngoại trừ hắn còn có ai! Chết tiệt cậu nhanh chóng trở về đi, hắn ôm đùi của tôi không buông tay!”
Chu Khởi nghĩ tới hình ảnh đó, cười trên đau khổ của người khác, “Tự mình giải quyết, tôi không rảnh.”
“Đệt! Cậu sao lại không có thời gian rảnh! Cậu cả ngày ở thành phố điện ảnh làm gì vậy!”
Trong đầu Chu Khởi xoẹt qua khuôn mặt Hứa Nùng bị trêu chọc mà đỏ bừng lên , nở nụ cười xấu xa, “Nói chuyện yêu đương.”
“. . . ? ? ?”
Trò cười gì vậy? ? ?
——————————
Lúc Hứa Nùng trở lại trường quay, gò má vẫn còn nóng bừng.
Cố gắng hết sức không chế chình mình lại không nghĩ lung tung, chậm rãi ổn định tâm trạng.
Sau đó mới tiến vào trường quay, cảm giác được bầu không khí có chút căng thẳng.
Nhưng ánh mắt của mọi người không có giống trước đây, vẫn luôn lay động trên người cô, điều này để cô yên tâm thoải mái rất nhiều, chí ít điều này đại biểu chuyện đã xảy ra không liên quan đến mình là rất lớn.
Đang quay lều nội cảnh, quay phân đoạn Lý Hướng Nam cùng nữ chính, NG mấy lần, đều là sơ xuất của Lý Hướng Nam, điều này làm cho vẻ mặt Mạnh Tư Ngữ càng ngày càng kém.
“Ba” một tiếng, Mạnh Tư Ngữ trực tiếp đem kịch bản đập lên bàn.
“Dừng lại! !” Lớn tiếng quát, lời vừa dứt, trong trường quay tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.
“Lý Hướng Nam! Chúng ta quay là cảnh học sinh trường cấp ba, cậu có thể biểu hiện một chút thanh xuân có được không? Tới tới lui lui nhiều lần như vậy, sao còn không thể tìm thấy cảm giác tôi cần! Rốt cuộc cậu có thể diễn hay không!”
Lúc trước biểu hiện của Lý Hướng Nam rất tốt, Mạnh Tư Ngữ không có làm khó cậu, cho nên lần này nhắm tới cậu tức giận lớn như vậy, trong chốc lát cậu chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.
Bạch Hiểu nhìn Lý Hướng Nam , đôi đồng tử xinh đẹp chuyển động qua lại , tiếp theo kéo cánh tay Mạnh Tư Ngữ , tỏ vẻ thân thiết cười nói: “Đàn chị, bớt giận, Lý Hướng Nam tạm thời không tìm được cảm giác chúng ta trước tiên không quay phân đoạn này nữa, một lúc nữa em cùng cậu ta đi tìm cảm giác sẽ tốt thôi.”
Tức giận trong lòng Mạnh Tư Ngữ còn chưa có tiêu tan, có điều nghe Bạch Hiểu nói xong, cũng trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng: “Thực sự cần tìm người cùng cậu ta tập thoại.”
Mắt Bạch Hiểu sáng lên, nhếch khóe môi đứng cạnh Lý Hướng Nam liếc mắt nhìn, nhưng nào ngờ cao hứng quá sớm.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy Mạnh Tư Ngữ đột nhiên lại nói: “Hứa Nùng đâu?”
Vẻ mặt Bạch Hiểu cứng đờ, Mạnh Tư Ngữ cũng không quản phản ứng của cô ta, bình tĩnh đem cánh tay mình từ trong tay cô ta rút ra, sau đó lại cao giọng gọi, “Hứa Nùng.”
Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn đứng ở trong góc nhìn sang bên này, lúc này nghe thấy Mạnh Tư Ngữ gọi mình, nhanh chóng chạy qua.
“Đàn chị.”
Mạnh Tư Ngữ cũng không nhìn, tiện tay chỉ Lý Hướng Nam, “Đi, dẫn cậu ta đi tập thoại, giúp cậu ta tìm được cảm giác của phân cảnh này.”
Bạch Hiểu ở một bên muốn ngăn cản , “Đàn chị. . .”
Mạnh Tư Ngữ không phản ứng, bình thường đối với hành vi của Bạch Hiểu, mình có thể vì mấy chiếc túi xách cùng mỹ phẩm dưỡng da mà mở một mắt, nhắm một mặt cho qua.
Nhưng đây là chuyện đúng đắn, không có cách nào lại có thể hồ đồ như vậy.
Nghĩ tới đây, Mạnh Tư Ngữ hướng Hứa Nùng nói: “Đi đi, dẫn cậu ta đi tìm cảm giác diễn cho tốt.”
Lúc bước ra ngoài, Lý Hướng Nam rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mang theo nụ cười khổ nhìn Hứa Nùng, “Tớ hôm rốt cuộc biết được ngày thường cậu chịu đựng nhiều như thế nào.”
Hứa Nùng liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu giống như an ủi, “Cho nên, cậu nhìn
tớ bị mắng nhiều lần như vậy còn có thể đứng ở chỗ này, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Nhìn đồng hồ, không muốn lại nhiều lời, lại lần nữa mở miệng trước Lý Hướng Nam , nói: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta bắt đầu đi.”
. . .
Sau đó Hứa Nùng cùng Lý Hướng Nam trải qua đúng mười lần tập thoại, rốt cuộc cậu ta cũng tìm được một chút cảm giác.
Lúc quay lại lần nữa, hắn trở nên không giống lúc trước, Mạnh Tư Ngữ cũng yên tĩnh nhìn vào máy giám sát, cũng không có giữa chừng hô “Cắt” .
Lúc ăn cơm buổi tối, Hứa Nùng đói gần chết, cũng không kiêng kị gì, trực tiếp ngồi ở bậc thang bên ngoài trường quay bắt đầu ăn.
Phía sau vang lên một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp theo có người ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn sang, phát hiện là Lý Hướng Nam.
Hắn đưa lon cô ca – co la sang, cười nói: “Mời cậu uống.”
Hứa Nùng trong lòng nghĩ chắc hắn ta muốn cảm ơn mình thay hắn ta giải vây chuyện lúc trước, hơn nữa lúc này xác thực có chút khát, cũng không có từ chối, gật đầu nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Nên là tớ cám ơn cậu, buổi chiều. . .”
“Không có gì.” Hứa Nùng đánh gãy lời hắn, không muốn lại dây dưa chuyện này nhiều hơn nữa, “Tớ là phó đạo diễn giám sát, giúp cậu tập thoại là trách nhiệm của tớ , còn những thứ khác, cậu cũng không cần để trong lòng.”
Lý Hướng Nam đã quen với bộ dáng giải quyết việc chung của cô, cũng không tức giận, suy nghĩ một chút, ánh mắt lại hướng về phía cô nhìn .
“Kỳ thực mắt của cậu rất đẹp, cậu vì sao không cân nhắc tới việc đeo kính áp tròng?”
Vốn dĩ Lý Hướng Nam cũng không quá quan tâm đến bề ngoài của Hứa Nùng, nhưng buổi chiều hôm nay tập thoại, bên trong có vài câu kịch cần phải nhìn thẳng vào mắt Hứa Nùng mà nói.
Ngược lại cũng không phải là lần đầu tiên nói chuyện với Hứa Nùng, nhưng cũng là lần đầu tiên phát hiện, cô có một đôi mắt cực kỳ đẹp, con ngươi đen lấp lánh. Thậm chí để cho hắn sau khi nhìn thấy, vẫn là làm cho cậu bừng tỉnh, trái tim trong khoảnh khắc đó cũng có một loại cảm giác không tự nhiên.
Nghe hắn nói xong, Hứa Nùng liền lắc đầu, “Không cần, tớ như thế này quen rồi.”
Lý Hướng Nam biết tích cách của cô, cũng không nói gì nữa.
Mở hộp cơm của mình ra, đem ba miếng xương sườn từ trong hộp gắp ra để vào hộp cơm của cô.
Hứa Nùng sửng sốt , nhìn về hướng cậu.
Lý Hướng Nam lại cười dịu dàng, lộ ra hai chiếc răng khểnh, “Tớ giảm béo, cậu ăn đi.”
Trong lòng Hứa Nùng xoẹt qua một chút khó chịu, nhưng còn chưa kịp nói gì đó, liền cảm giác được một bóng râm ập đến trước người.
Ánh mắt hướng về phía trước, nhìn thấy một đôi chân dài mặc quần màu đen.
Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đàn ông vừa thấy lúc trưa , giờ này đang ngậm thuốc lá đứng trước mặt mình.
Gương mặt tĩnh lặng, vô cảm.
—————