Chương này mình sẽ theo lời kể của Tư VũĐã hai ngày rôi mà YY chả quan tâm đến mình, buồn chết mất, tôi thở dài một tiếng, mà hai con quỷ phá phách kia đâu rồi bảo là giúp mình thực hiện nhiệm vụ cơ mà“Ọc ọc”- Tiếng bụng mày kêu to quá đó Tư Vũ, làm tao đéo học được cái gì vào đầu!- Biến dùm ông đây.
Thật sự là cũng không to lắm mà, mà tôi cũng chả có tâm trạng nào mà ăn nữa, tự khó hiểu vì sao lại phải lo lắng cho YY đến vậy chứ, tỉnh tao lại đi Tư Vũ, trái tim của mày sao lại đập nhanh khi nghĩ vì cô nhóc chết bầm đó vậyhả, no no no, tôi lắc đầu bỏ qua, nhấc bước chân nặng trĩu về phía căn tin, phải ăn thứ gì đó lót dạ trước đã, bất chợt một giọng nói vang lên khiến tôi khựng lại- Ha ha, YY sao, anh chỉ trêu đùa cô ta thôi, em không cần phải bận tâm đâu.
Người đàn ông kia lên tiếng khiến tôi chỉ muốn đấm ngay một phát vào bản mặt đó, Niên Niên nói quả không sai, người xấu thì nên chặt con đường sống của hắn từ lúc đầu thì tốt hơn- Ứ ừ, không chịu đâu, người ta không muốn làm kẻ thứ ba (mắc ói ghê, xin lỗi t/g bị dị ứng)- Baby à, sao em lại là kẻ thứ 3 được chứ, nếu đúng thì phải là YY chứ.“BỐP”.
Tiếng đánh vang lên, khiên cho cô gái bên cạnh hoảng sợ mà ngồi thụp xuống bên cạnh “TRA NAM” bị ngã sấp măt lờ kia- Thằng oắt con sao mày dám!!!BỐP- Mày…- Tao đã cảnh cáo mày, nê…- Tư Vũ, mày đang làm cái quái gì vậy hả.
YY từ đâu chạy tới, đỡ cái tên ngã sõng soài trên đất dậy- Mày có bị điên không, sao lại đánh anh ấy, Tư Vũ, tao thật sự rất thất vọng!Im lặng~~~- Anh có sao không?- Không sa..o.
Tên kia giả vờ ôm lấy khuôn mặt đáng thương của mình, cố che dấu điệu cười ma quái trong đó “Tao thắng rồi”- Em đưa anh đến phòng y tế.
YY bước đi, để lại chàng trai đáng thương (it’s me), cảm giác này là gì chứ, đau lòng có, chua xót có, đắng lòng cũng có nốt, rốt cuộc trái tim tôi bị gì vậy, có phải nó bị bệnh rồi không, tôi cười khẩy một cái, lần này đúng thật là làm ơn mắc oán rồiQUAY TRỞ LẠI NGÔI KỂ CỦA NIÊN NIÊN- Ê mày, sao tao thấy bất an sao sao í?- Mày lúc nào mà chả bất với an.
Kỳ Kỳ nói một câu đập thẳng vào mặt tôi, có phải cái người này sinh ra để khắc tôi không vậy, đúng là một câu chuyện buồn mà- YY kìa! Tôi bất ngờ quay lại, nhìn theo hướng cánh tay mà Kỳ Kỳ đang chỉ, “Oái, đúng thật là YY, mày chết với bà nghe con”.
Tôi cầm tay Kỳ Kỳ chạy thật nhanh về phía người nọ, có vẻ người nọ kia cũng phát hiện ra sự hiện diện của chúng tôi, khuôn mặt ánh lên sự giận giữ- Niên Niên, Kỳ Kỳ, hê lô.- Lô cái đ**, mày biết tụi tao muốn tìm gặp mày còn khó hơn lên trời không hả?- He he, tao hơi bận chút, mà mày có thấy Tư Vũ không, tao muốn nói chuyện rõ ràng với tên kia.
Nhắc đến Tư Vũ, khuôn mặt YY cháy đen lại, sát khí tỏa ra ngày càng nhiều, đối diện với khuôn mặt đó khiến tôi lại càng thêm khó hiểu,