Châu phu nhân vẫn ôm chú mèo vào trong lòng, đôi mắt sắc sảo nhìn Châu Mặc Lâm xuất hiện ở cầu thang hình xoắn ốc bèn vỗ vỗ lên cái ghế sofa bên cạnh mình.
"Con ngồi xuống đây với mẹ."
Hắn nghe lời nhấc chân đi đến ngồi cạnh mẹ mình, tiện tay đoạt lấy con mèo trên đùi Châu phu nhân.
"Mẹ muốn con giải thích chuyện gì?"
Châu phu nhân cầm tách trà quản gia Trần vừa pha, từ tốn uống một ngụm nhỏ rồi mới trả lời.
"Thực ra không phải mẹ muốn con giải thích, mà chính xác hơn là mẹ muốn nghe điều con mong muốn."
"Con mong muốn điều gì nhất mẹ cũng biết rõ rồi mà, đâu cần thiết phải hỏi con về vấn đề này." Hắn chơi đùa với con mèo nhưng miệng không quên lễ phép đáp lời bà Ngọc Lan.
"Ừ mẹ biết.
Nhưng mẹ vẫn muốn nghe con nói hơn.
Đừng để đến lúc con làm xong mọi chuyện, người biết chuyện cuối cùng là mẹ."
Châu Mặc Lâm khẽ cau mày, mẹ hắn nói thế tức là bà ấy vẫn chưa biết nội tình chuyện hôm nọ hắn làm ầm ở Hoàng Kim.
Có điều, bà ấy đã lo lắng thừa rồi.
Đúng là có rất nhiều chuyện hắn lén làm sau lưng bà Ngọc Lan mà không báo trước một tiếng.
Nhưng nếu bà đã hỏi, hắn đành nói lái đi một tí vậy.
"Con muốn cưới Trân làm vợ!"
Nghe đáp án vừa lòng đẹp ý với mình, Châu phu nhân gật đầu mỉm cười.
"Đây cũng là mong muốn của mẹ, có một cô con dâu hiền thảo như Huyền Trân...!đời này của mẹ coi như không uổng phí."
"Có một chuyện đến giờ con vẫn không hiểu, tại sao mẹ lại ủng hộ con với cô ấy? Theo lý mà nói, mẹ phải như bố phản đối tới cùng mới đúng."
Bà Ngọc Lan lát ngừng một lúc như đang nhớ lại một chuyện xưa cũ.
Sau đó bà nói tiếp:
"Vì nhà họ Phan cũng từng trải qua một bi kịch giống vậy..."
"Ý mẹ nói là dì Ngọc Châu?"
"Ừ..." Bà Ngọc Lan gật đầu.
"Mà nhắc đến dì của con, con đã gặp con gái của dì con chưa?"
"Con sang nhà ông ngoại suốt, tất nhiên là đã gặp rồi ạ."
"Con thấy thế nào? Cô em họ của con ý?"
Hắn thờ ơ đặt con mèo xuống cho nó chạy nhảy chơi đùa xung quanh.
"Hoàng My ạ? Nhìn như con đàn ông!"
Nghe đáp án từ con trai, Châu phu nhân cười phá lên.
"Con thật là...!chẳng có khiếu thẩm mỹ gì cả!" Đang cười vui vẻ nhưng bà chợt hơi nghiêm sắc mặt.
"Huyền Trân nó bỏ con đi là đúng rồi."
"Vâng, thời gian qua con đã cố hết sức để làm cô ấy vui lòng.
Nhưng...!bố đã can thiệp quá sâu vào chuyện của con." Ngữ điệu của Châu Mặc Lâm toàn là sự phẫn nộ ngập trời, hận không thể giết chết người bố tồi tệ của mình.
"Tất cả chướng ngại vật ngăn cản con và cô ấy con đã giải quyết ổn thỏa cả rồi...!mà cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn rời xa con."
Con mèo chạy đến bên chân bà Ngọc Lan, nó làm nũng dụi đầu vào chân bà.
Người phụ nữ cao sang quyền quý lại bế chú mèo lên, nhờ có