"Vâng, anh Lâm có kể qua cho cháu nghe rồi.
Vậy tiếp theo câu chuyện ra sao thế ạ?"
"Lúc Lâm sang tuổi 15, nhà họ Châu tuyển thêm một đợt người giúp việc mới.
Trong số đó có cô gái tên là Chu Thục Quyên."
Nghe tới đây tôi bất giác căng thẳng, hai bàn tay vặn vẹo thể hiện sự hồi hộp khó che giấu.
"Lâm rất lạnh lùng, hầu như không mở miệng nói chuyện với bất cứ ai, kể cả người mẹ là ta nó cũng ít khi nói chuyện cùng.
Riêng Thục Quyên, thằng bé chịu mở lòng và nói cười với cô ấy thường xuyên.
Ta không hiểu nên cho gọi cô ấy vào hỏi chuyện.
Quyên kể rằng, cô ấy có một thời gian làm việc ở các trung tâm bảo trợ xã hội chuyên giúp đỡ những đứa trẻ bị tự kỷ nên có kinh nghiệm.
Hơn nữa cô ấy còn nói mình đã từng sinh nở, coi Mặc Lâm và đối xử thằng bé chân thành như một người chị, người mẹ trong nhà.
Dần dần Lâm mở lòng với cô ấy, không giữ khoảng cách với Quyên và mọi người xung quanh.
Có thể Mặc Lâm đã coi cô ấy như là người thân ruột thịt.
Ta để ý thấy thằng bé chuyển biến theo chiều hướng tích cực cũng không ngăn trở, cứ để mặc hai người thân thiết với nhau.
Nhưng rồi mọi điều tốt đẹp không duy trì được lâu, nhan sắc xinh đẹp của Thục Quyên đã thu hút người chồng bội bạc của ta.
Kẻ mặt người dạ thú ấy cưỡng đoạt cô ấy tới chết đi sống lại.
Chưa hết, hắn nhẫn tâm để tất cả thuộc hạ của mình cường bạo tập thể cô ấy.
Một cô gái tuổi đời vẫn còn rất trẻ như thế lại...!quá nhục nhã Thục Quyên..."
Không cần bà ấy kể tiếp tôi cũng biết diễn biến đằng sau của câu chuyện là như thế nào.
Kể đến đây, Châu phu nhân cầm tay tôi nghẹn ngào.
"Hơn ai hết ta là người hiểu rõ nhất, một cuộc hôn nhân không tình yêu nó sẽ có kết cục đắng cay tới cỡ nào.
Nên là Huyền Trân à, dù Mặc Lâm có muốn cưới con ngay bây giờ ta cũng không phản đối.
Bởi vì ta biết, không cần nói nhiều nhưng hai đứa đã sớm coi đối phương là người đi cùng cả đời, ta nói thế con thấy đúng không hả Mặc Lâm?"
Tôi sợ hãi rụt tay lại, đứng lên nhìn trân trối người đang đứng đằng sau lưng mình.
Châu Mặc Lâm không trả lời câu hỏi của Châu phu nhân, bởi lúc này trong đáy mắt hắn đang phản chiếu bóng dáng tôi.
Hắn đi đến dang tay ôm ghì tôi vào lòng.
"Không thấy em quay về, tôi còn tưởng em bị người bố xấu xa của tôi bắt đi mất."
Tôi không nói nên lời vì quá xúc động, chỉ biết ngây ngốc vươn tay vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của hắn.
Châu phu nhân áy náy nói.
"Mẹ xin lỗi, cũng tại mẹ đột ngột kéo cô ấy đến đây mà không báo trước với con một câu."
Hắn trầm giọng, chấp nhận lời xin lỗi của Châu phu nhân.
"Không sao đâu mẹ, miễn là không phải bố con thì con không nói gì hết."
Sau đó hắn kéo tôi cùng ngồi xuống ghế sofa.
"Hai người đang nói chuyện gì vui thế ạ? Có