Em muốn nói với anh:“Anh không thể cho em sự bình yên trong tâm hồn.
Anh không cho em sự tự do.
Anh cũng không thể cho em được sự tin tưởng và em không cảm nhận được sự vui vẻ khi ở cạnh anh.”“Em không yêu anh! Em sợ một ngày nào đó em lại bị phản bội.
Em sợ đau lắm.
Đừng hỏi em có yêu anh hay không? Em mệt mỏi lắm.
Vì anh đã biết được câu trả lời rồi.”“Em chỉ thiếu đó chính là cảm giác an toàn.
Anh có thể cho em thật nhiều tiền, nhiều tình yêu nhưng anh lại không thể cho em thứ em cần.”Em không bao giờ có thể nói với anh là:“Đôi lúc, em không có quyền lên tiếng và cứ phải mãi nhường nhịn anh chất vấn em.”“Đôi lúc, em nghĩ mình sẽ phát điên lên nhưng em lại nghĩ hãy cho anh thêm một cơ hội.”“Đôi lúc, em chẳng muốn về nhà và chỉ muốn yên lặng một mình.”“Đôi lúc, em muốn có một không gian riêng và yên tĩnh.”“Đôi lúc, em muốn được sống cho mình.”Tại sao lại là như thế? Anh có từng nghĩ đến không?Trước khi gặp anh, em có thể nói to:“Em sợ mình bỏ qua điều gì đó khiến mình hối tiếc.”“Em sống không phải vì em.”“Em sống bởi vì em không thể chết.”“Em sống như ngọn nến le lói.”“Em buồn lắm.”Lúc đó, anh đã im lặng ngồi cạnh em.
Em từng nghĩ chúng ta cứ như thế này mãi thì tốt biết bao.Rồi một ngày em về với anh chung một nhà.Đôi khi, giữa sự vắng vẻ và lạnh em chỉ hy vọng mình kiên cường vượt qua.
Em thức giấc giữa đêm khuya lạnh đó chỉ bởi em luôn có cảm giác bất an.
Dù có anh bên cạnh.Nếu nhấc điện thoại lên em chẳng biết phải cầu cứu ai.
Bởi vì em ghét sự thương hại lắm.
Mà cũng chẳng có ai dám đến bên cạnh em.
Họ sợ anh.Đêm đã khuya, em đã quen với sự cô đơn.
Đêm rất dài, em xem như một thói quen.Có lẽ, em của ngày hôm qua sẽ luôn hy vọng có một vòng tay ấm.
Nhưng em của ngày hôm nay không còn cần đến nó nữa.Tương lai, có lẽ em cũng sẽ nắm lấy một bàn tay khác.Không cần phải thật chặt.
Chỉ cần nắm đến khi tóc em đã bạc mà thôi!Cuộc sống này, không có anh thì em vẫn có thể sống rất tốt.Một ngày, anh mang con đến cho tôi.
Anh bảo:“Con cần em.”Tôi biết anh đã làm hết những điều anh có thể làm.
Chỉ mong có thể hàn gắn lại mọi thứ.
Nhưng tôi cũng biết.
Anh cô đơn lắm chứ.
Yêu tôi.
Anh quá mệt mỏi.Cám ơn anh đã mang đến cho tôi những thứ mà chưa