Trong cơn say, anh quay lưng vào bức tường trắng.
Giọng khàn khàn:“Có bao giờ, em từng yêu anh chưa?”Em cười trong lòng.
Cố bảo nước mắt đừng rơi.
Em nghĩ:“Em trả lời có thì anh lại tiếp tục hy vọng.”“Nếu em trả lời không thì anh sẽ chỉ đau một lần thôi.”Em hỏi lại anh:“Vậy anh nghĩ sao? Nghĩ em sẽ yêu anh hay không?”Anh quay đầu lại nhìn em:“Anh nghĩ em không yêu anh.”“Đúng.
Anh có câu trả lời rồi đó.”Anh nhìn lên trần nhà.
Anh bảo:“Có một cô gái nói với anh.
Cô ta yêu anh.
Nhưng anh lại không yêu.
Người anh yêu lại không hề yêu anh.”Anh cười như điên dại.Anh hỏi:“Tại sao trước đây không yêu anh mà vẫn lấy anh?”Anh biết câu trả lời rồi nhưng vẫn cố gắng hỏi.
Anh vẫn hy vọng.
Với tình yêu của anh.
Một ngày em sẽ đáp lại.
Anh hy vọng rồi lại tiếp tục hy vọng.
Thất vọng và bây giờ anh đang cảm thấy tuyệt vọng.Anh thấy cô đơn giữa dòng người.
Anh cảm giác đêm thật dài.Em vẫn ngồi đó bên những ước mơ của mình.
Em có thể vui vẻ với bạn bè.
Em có thể cười với một người lạ.
Em có thể quan tâm đến một người bạn.
Em dành hết tình cảm cho mọi người.
Còn anh người làm chồng của em.
Em lại rất lạnh nhạt.Em có thể không quan tâm anh.
Nhưng em cũng không được quan tâm đến ai khác nữa.Em luôn bên cạnh mà anh lại cảm thấy em như đang ở một nơi khác, một thế giới khác.Anh muốn bước vào đó.
Muốn mở cửa trái tim của em.Anh cũng có lúc mệt mỏi.
Có lúc yếu lòng.Anh bảo:“Một ngày, anh sẽ không đứng đây chờ em nữa.”Em biết anh đang nói và anh sẽ làm được.Anh lại nói:“Em quay lại có thể mọi thứ đã thay đổi.”Em biết chứ.
Em hiểu được không ai có thể chờ em cả đời.
Không ai một lòng yêu em cả.
Họ cho đi và luôn muốn nhận lại.
Em không cho và chỉ đòi nhận.
Em thật ích kỷ và tham lam.Hôm nay, em đi để cho anh có thể thoát khỏi cái vòng xích của tình yêu.
Để anh hiểu anh cần một người khác.
Người đó không phải là em.Em không thể là một cô gái ngoan ngoãn trong vòng tay của anh.
Chịu sự sắp đặt của anh nữa.
Em muốn một cuộc sống khác.
Một cuộc sống tự do.
Một cuộc sống mà không có ai hỏi:“ Em có yêu tôi không?”Em không muốn yêu.Anh từng hứa sẽ yêu thương em.
Rồi anh cũng phản bội như bao người khác.
Em lấy gì để tin tưởng vào anh sẽ thương em trọn đời.Phải em lạnh nhạt.
Bởi vì tính cách như thế.
Con người thật sự của em như vậy.Mọi người hứa lúc mới yêu.
Rồi thấy hứa.
Em không hứa vì biết chắc mình sẽ chẳng làm được.
Đã không làm được thì hứa làm gì.Ai thật lòng yêu thương em thì họ mới hiểu được em suy nghĩ gì? Không phải em không nói ra.
Bởi vì anh không nhớ thôi.
Anh không