"Anh đừng thêm vào hai chữ thân yêu được không?" Tăng Thư không khách sáo nói.
Du Tử Lãng phì cười, anh biết Tăng Thư không thích cách nói chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy.
Vẻ mặt của cô không giấu khó chịu.
"Vậy em gái nhỏ có thể bỏ qua không?" Dạ Hữu Nam nói tiếp.
Anh không phải không phát hiện cô chán ghét lời nói của anh.
Chỉ là Tăng Thư thật sự rất thú vị, Dạ Hữu Nam chỉ muốn chọc cô giận lên.
"Mời rượu thì rót đi, ngậm cái miệng của cậu lại!" Huyền Thiên Phong ngồi bên cạnh Tăng Thư lên tiếng.
Anh tỏ rõ thái độ với Dạ Hữu Nam.
"Được rồi được rồi, làm như tôi sẽ ăn thịt em ấy vậy" Dạ Hữu Nam không đùa nữa.
Anh nghiêm túc rót rượu cho Tăng Thư rồi ngồi về chỗ mình.
Cả bốn người ngồi nói chuyện với nhau, không khí ban đầu không được tốt lắm nhưng dần dần trở nên ổn định lại thân thiết.
Chuyện của Tăng Thư và Dạ Hữu Nam cũng xem như là hiểu lầm, hai người không nói về chuyện đó nữa.
"Vu Trạch?" Tăng Thư bỗng nhìn về một góc của quán liền bất giác nói ra miệng.
Huyền Thiên Phong lẫn Du Tử Lãng và Dạ Hữu Nam liền nhìn theo hướng mắt của Tăng Thư.
Lại là đàn ông? Cả ba đồng loạt nghĩ.
"Này này, đừng đứng núi này trông núi nọ, bạn trai em sẽ buồn đó" Dạ Hữu Nam giở giọng trêu chọc.
Tăng Thư chậc một tiếng, bây giờ cô không có tâm trạng đùa giỡn.
Dạ Hữu Nam nghĩ mình đã chọc giận cô nên im bặt không nói thêm.
Một mình Tăng Thư đã đáng sợ, chưa kể đến "hai vị thần bảo hộ" của cô.
Cả đám người nhìn người đàn ông tên Vu Trạch đang cùng một người phụ nữ nào đó v3 vãn nhau, hành động hết sức thân mật.
Đến lúc cao trào thì cả hai liền hôn nhau.
Huyền Thiên Phong không nhịn được nữa liền lên tiếng:
"Gương mặt tên đó miễn cưỡng có thể chấp nhận, dáng dấp gầy guộc.
Càng nhìn càng giống loại dùng khuôn mặt kiếm tiền, sao em lại quen biết hắn?"
"Em cũng thắc mắc tại sao chị ta lại quen biết tên đó" Tăng Thư đồng ý nói.
Sau đó cô liền đứng lên đi một mạch đến trước mặt Vu Trạch.
Đám người Huyền Thiên Phong không kịp phản ứng thì Tăng Thư đã đi mất.
Ba người vội vã theo sau.
Tách!
Tiếng chụp hình vang lên làm một nam một nữ giật mình thả nhau ra.
Vu Trạch vừa định lên tiếng chửi thì đem hết mấy lời đó nuốt xuống.
"Anh rể, trùng hợp thật!" Tăng Thư nở nụ cười tà đạo nói.
Vu Trạch lúc đầu còn hơi bàng hoàng, khi đã lấy lại tinh thần thì anh không có vẻ sợ sệt mà còn ôm ngang eo người phụ nữ bên cạnh.
Miệng nở nụ cười nhạt:
"Chào em vợ"
"Khốn kiếp!" Tăng Thư không nhịn được chửi một tiếng rồi nhanh tay cầm lấy ly rượu trên bàn hất mạnh vào mặt Vu Trạch, cô không thèm để ý mà quăng ly nước xuống nền, mảnh vỡ thủy tinh văng tung toé.
Những người xung quanh thấy tình hình căng thẳng không dám lại gần, có người còn nhanh chân bỏ đi nơi khác, cũng có người nán lại xem là chuyện gì.
Đám người Huyền Thiên Phong chưa rõ tình hình vẫn chưa ra mặt.
Ba người đứng một bên quan sát.
"Anh rể đúng là không khác loại phế thải.
Tôi đúng là được mở mang tầm mắt!" Ánh mắt Tăng Thư vừa lạnh lùng lại toát ra vẻ khinh miệt.
Đám người Huyền Thiên Phong không giấu kinh ngạc trên khuôn mặt.
Chưa bao giờ Du Tử Lãng chứng kiến Tăng Thư nhìn xuống người khác với ánh mắt như thế huống chi là Huyền Thiên Phong và Dạ Hữu Nam.
"Cô..." Vu Trạch giận đến vành tai cũng đỏ lên.
Giây lát lại nở nụ cười đắc ý bước đến gần Tăng Thư.
"Tăng Thư, ai cho cô cái gan nói chuyện với anh rể như vậy? Có cần tôi bảo chị gái cô dạy dỗ lại đứa em như cô không?"
Tăng Thư nghe thấy liền thay đổi sắc mặt, nắm tay cuộn chặt lại run lên.
"Tăng Thư, cô đúng là kẻ đáng thương" Vu Trạch càng ngày càng quá đáng, anh ta lấy thân hình cao lớn của mình làm khí thế mà muốn lấn lướt Tăng Thư.
Anh ta vẫn giữ nụ cười trên môi, dáng vẻ khiêu khích làm người khác chán ghét.
Tăng Thư nghiến răng, cô thực sự muốn gi3t chết tên này! Cô co chân đá mạnh vào chân Vu Trạch, sức lực không hề nương tay.
Vu Trạch đau đớn vừa chửi bậy vừa la lên một tiếng.
Người phụ nữ đi cùng anh ta vội vàng đi đến đỡ Vũ Trạch, hai mắt hướng Tăng Thư mà trừng.
"Hôm nay tên khốn như anh gặp may, tôi uống chút rượu nên không đủ sức đá chết anh được" Tăng Thư bực tức nói.
Còn một tháng nữa anh ta sẽ cùng chị cô kết hôn, vậy mà vẫn còn ra ngoài phong lưu với người khác.
Cô không hiểu người chị ngạo mạn của cô tìm đâu ra loại người cặn bã như này mà quen biết.
Người phụ nữ đi cùng Vu Trạch tất nhiên không để anh ta mất mặt.
Cô ta hậm hực đến trước mặt Tăng Thư.
Bởi vì mang giày cao gót mà cô ta còn cao hơn