Uống trà xong, Triệu Vĩnh An lật giở cuốn sách ẩm
thực kia xem mấy trang, sau đó chỉ vào món ăn trong
sách, hỏi Hoắc Khải vài câu.
Câu hỏi của ông ấy cũng rất bình thường, nào là
món này nấu thế nào là ngon nhất, nguyên liệu phải
sơ chế ra sao.
Chỉ biết mua sách dạy nấu ăn làm người ta vui
lòng thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất là phải xem anh
có thật sự nghiên cứu thứ này hay không.
May mà trên phương diện nấu nướng, Hoắc Khải
cũng có trình độ nhất định, mấy câu hỏi của Triệu
Vĩnh An đều nhận được câu trả lời rất vừa ý.
Hoắc Khải không chỉ trả lời các món ăn phải nấu
thế nào mới ngon, còn tiện thể nói vài chuyện thú vị
liên quan tới phong cảnh, con người.
Anh nói chuyện rất sinh động và thú vị, Triệu Vĩnh
An lắng nghe thỉnh thoảng cũng cười vài tiếng phụ
họa, sau cùng còn cho phép Hoắc Khải đích thân
xuống bếp, nấu vài món ăn.
Triệu Vĩnh An không cho anh dùng nguyên liệu đã
mua từ chợ, vì trong vườn nhà ông ấy trồng đủ loại
rau cỏ, muốn ăn cứ nhổ cứ hái, vừa tươi mới, vừa
xanh mát.
Hoắc Khải xào rau cải với nấm, giá đỗ đảo giấm,
thêm cả trứng xào cà chua rồi ngó sen xào, vân vân.
Toàn là những món ăn gia đình rất đơn giản,
nhưng qua bàn tay của anh, món nào cũng đầy đủ
sắc-hương-vị.
Đến cả Triệu Vĩnh An cũng phải vỗ tay khen ngợi:
“Mỹ vị thượng đẳng, đẹp hết chỗ nói. Tay nghề nấu
nướng này giỏi hơn tôi rồi!”
Hoắc Khải mỉm cười khiêm tốn, đưa một đôi đũa
cho Triệu Vĩnh An.
Đợi Triệu Vĩnh An gắp một đũa cà chua bỏ vào
miệng trước, nếm thử rồi cất lời khen ngợi đầy hài
lòng, Hoắc Giai Minh mới động đũa.
Mới ăn một miếng, cậu ta đã nhìn về phía Hoắc
Khải đầy kinh ngạc.
Cũng không phải vì món ăn quá ngon, mà vì mùi vị
này cực kỳ giống với hương vị mà anh ba nấu trong trí
nhớ của cậu ta.
Phải biết rằng, có lẽ quá trình nấu nướng không
khác gì mấy, nhưng vì nhiều nguyên nhân như khả
năng khống chế ngọn lửa, điều phối gia vị hay thậm
Chương 100: Sùng bái
chí đổ thức ăn nhanh chậm cũng dẫn đến sự khác
biệt trong mùi vị.
Vị giác của Hoắc Giai Minh cực kỳ mẫn cảm, cậu
ta có thể nếm ra được hai mươi cốc nước muối to
đùng với lượng muối chênh lệch chỉ 0,1 gam, đồng
thời hương vị nào đã từng nếm thử sẽ không bao giờ
quên.
Chỉ cần bưng cho cậu ta một đĩa thức ăn, cậu ta
có thể dễ dàng đưa ra đáp án, đĩa thức ăn này được
mua từ nhà hàng nào.
Theo lời chú anh nói, cậu ta là kẻ sành ăn trời sinh.
“Anh Lý, tài nghệ nấu nướng của anh khá lắm đấy,
không kém gì anh ba của tôi. Nếu anh ấy biết trên đời
này có người nấu ra được món ăn giống hệt anh ấy,
chắc chắn sẽ trở thành bạn với anh đấy” Hoắc Giai
Minh nói.
Hoắc Khải liếc mắt nhìn cậu ta: “Anh ba của cậu là
Hoắc Khải à?”
“Đương nhiên rồi!” Hoắc Giai Minh lộ rõ vẻ tự hào:
“Anh ấy là ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc chúng
tôi, là gia chủ đời sau được mọi người công nhận. Trên
thế giới này, không một ai có thể so bì với anh ấy.
Đương nhiên, ý tôi nói là nhóm người trẻ tuổi thôi, chứ
tông sư như ông Triệu không nằm trong phạm vi ấy”.
Triệu Vĩnh An cười hả hả: “Thằng nhóc Hoắc Khải
đó quả thực rất giỏi, cậu cũng không cần phải nịnh
nọt gì tôi. Trên phương diện văn học, có lẽ tôi với cậu
ấy một chín một mười, nhưng so tài kinh doanh thì tôi
cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp cậu ấy”
Hoắc Giai Minh cười hề hề: “Cái này thì đúng thật,
đầu óc làm kinh doanh của anh ba quả là vô địch thiên
hạ. Có anh ấy rồi, tương lai của nhà họ Hoắc không
nằm trong giới hạn nào hết!”
Câu nói này ít nhiều gì cũng lộ vẻ tự mãn. Nếu là
trước kia, chắc chắn Hoắc Khải sẽ quở trách cậu ta
vài câu.
Nhưng bây giờ anh không phải Hoắc Khải, mà là
Lý Phong.
“Tôi cũng từng nghe nói về người này, gần đây anh
ta thế nào?”. Hoắc Khải hỏi.
“Bận rộn lắm, tôi cũng sắp một tháng chưa được
gặp anh ấy rồi, nghe nói hình như mới nhận một dự án
quan trọng, đang mải nghiên cứu cùng ekip độc lập”,
Hoắc Giai Minh không nghi ngờ gì, thẳng thắn đáp lời.
Hoắc Khải nghe xong mà hai mắt khẽ híp lại. Quan
hệ của anh và Hoắc Giai Minh cực kỳ tốt, nếu đến cả
Hoắc Giai Minh cũng gần một tháng chưa từng gặp
anh, vậy thì cơ hội gặp mặt của những người khác còn
ít hơn.
Vì lo sợ sẽ lộ ra sơ hở ư?
Hoắc Khải hỉ mũi khinh thường cái gọi là “dự án
quan trọng” kia. Một thằng đóng thế thì có thể làm
được những gì? Chẳng qua đang cố tình kéo dài thời
gian để tạo cơ hội cho hung thủ đứng sau thao túng
nhà họ Hoắc thôi.
Nhưng anh không thể nào nói câu này cho Hoắc
Giai Minh nghe. Nếu anh dám nói kẻ kia chỉ là một tên
đóng thế, chỉ e Hoắc Giai Minh sẽ không tin anh, còn
nhảy dựng lên tẩn anh một trận.
Bởi vì đó là người mà cậu ta sùng bái nhất, không
cho phép bất kỳ ai sỉ nhục.
“Không biết có cơ hội được gặp mặt một lần
không nhỉ? Tôi rất tò mò về ngôi sao hi vọng của nhà
họ Hoắc trong truyền thuyết, muốn tận mắt xem xem
người này rốt cuộc là nhân tài như thế nào, có thể
gánh nổi niềm vinh hạnh được sùng bái này không!”
Hoắc Khải nói.
Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì rất vui: “Đương
nhiên anh ba tôi xứng đáng với vinh hạnh này chứ,
chuyện lớn khiến người ta kinh ngạc rớt cằm mà anh
ấy từng làm, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Nếu anh muốn gặp anh ấy thì tôi có thể giúp anh đó,
nhưng đợt này chắc không được rồi, dù sao thì anh ấy
đang bận bù đầu bù cổ, tôi còn chẳng gặp được nữa
là”
“Không sao đâu, tôi kiên nhẫn lắm” Hoắc Khải nói
rồi lấy điện thoại ra: “Nếu đã như thế, trao đổi Wechat
hoặc phương thức liên lạc nhé”.
Hoắc Giai Minh cũng rất có cảm tình với người học
nhiều hiểu rộng, kiến thức uyên bác mà nấu nướng
ngon không kém gì anh ba này, không cần do dự quá
nhiều đã quét mã QR